• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Từ Chấn cũng tới đấy. Anh đánh chết đồ đệ dưỡng lão của hắn. Hắn sẽ không từ bỏ ý đồ với anh đâu. Chính anh phải tự chú ý một chút đi.” Trần Bân đầu tiên là hung tợn nói một câu, sau đó ngữ khí trở nên nhu hòa, thanh âm truyền ra, hơi thở như hoa lan nồng nàn làm cho lỗ tai Vương Siêu có chút ngứa ngứa.

Hôm nay Trần Bân mặc một chiếc áo sơ mi màu đen tuyền. Màu đen trên áo lưu động trong gió biển tựa như sóng vỗ.

Y phục màu đen phối hợp với làn da trắng như ngọc với khuôn mặt kiều diễm khiến nàng càng trở nên hết sức xuất chúng. Làm cho hai người Vương Tiểu Lỗi cùng Ngô Dĩnh Đạt dù đã gặp qua vô số nữ nhân xinh đẹp cũng đều không kìm được thường xuyên liếc mắt lướt qua nàng.

Không chỉ có bọn họ. Bốn phía quan khách được mời tới quan khán có rất nhiều quyền sư nổi danh ở giới võ thuật. Đám đệ tử tuổi trẻ họ mang theo cũng đều bị Trần Bân hấp dẫn.

Vương Siêu nghe thấy Trần Bân nói vậy, con mắt cũng theo phương hướng nàng chỉ nhìn qua. Quả nhiên phát hiện một trung niên nam tử đang ngồi vững vàng dưới một chiếc ô ở phía Đông đeo kính gọng mạ vàng, hai cánh tay đặt trên gối, đang gay gắt nhìn thẳng vào chính mình. Ánh mắt hắn như độc xà, chỉ là ẩn mà không phát, mang đến cho người ta một sự uy hiếp thật lớn.

Vương Siêu vội vàng thu hồi ánh mắt, thở dài ra một hơi, trong lòng không động chút nào, giống như không thấy người này.

Cảm giác của cao thủ hết sức nhạy cảm. Võ công sau khi luyện đến Ám kình, lỗ chân lông càng linh mẫn hơn nữa. Coi như là người khác không động thủ, chỉ cần dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn tới cũng lập tức cảm giác được.

Trình độ mẫn cảm trên toàn thân của Vương Siêu đã từ từ tiến nhập cấp độ đó. Một khi Vương Siêu đã phát giác ra, lập tức hắn không nhìn Từ Chấn nữa. Nhưng ánh mắt đó của đối phương vẫn như là đâm vào da thịt của hắn, làm hắn cảm thấy hết sức khó chịu.

“Nếu là tình trạng này lúc luận võ rất có thể bị nhiễu loạn tâm thần. Tâm thần phân tán khi luận võ cùng cao thủ như Trương Uy vậy khẳng định sẽ là chết mất mạng!”

Thoáng cái đã nhìn ra ác ý của Từ Chấn nên Vương Siêu lập tức trấn định lại tâm linh của mình, không động, không hoảng, gạt bỏ cảm giác kích thích của ánh mắt hắn căm thù nhìn mình, đồng thời trong lòng sinh ra một tia cảm kích với Trần Bân.

“Ta nếu tới tận lúc luận võ, toàn thân tiến nhập trạng thái, lông da trên người tăng lên trình độ mẫn cảm nhất, mà đột nhiên cảm thấy ánh mắt địch ý của Từ Chấn, khẳng định sẽ bị phân tán tinh thần. Theo đó tâm thần tất nhiên bị rung động theo rồi rơi vào cục diện không thắng chắc bại.”

Nhưng hiện tại có lời nhắc nhở của Trần Bân, Vương Siêu đã có chuẩn bị trong lòng. Kích thích do địch ý trong ánh mắt của đối phương như vậy cũng không còn tác dụng gì nữa.

“Cảm ơn cô!” Vương Siêu là người có ân nhất định báo.

“Cũng không có gì. Ta chỉ hy vọng trận luận võ được công bình mà thôi.” Trần Bân thản nhiên mỉm cười, rồi xoay người rời đi, trở lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Ngải Dương.

“Vương tổng, lần luận võ này ta an bài rất cẩn thận. Ngươi có hài lòng hay không? Quyền sư ở Đông Nam Á, võ thuật danh gia ở hai nơi Hongkong, Macao đều đến cả. Ngay cả Tín lão tiên sinh cũng ở đây, vô cùng công bình. Ngươi hiện tại đã có thể yên tâm.”

Lúc Trần Bân bắt tay nói chuyện với Vương Siêu, Triệu Quân với thân phận của mình không tiện đứng gần vì dễ bị hiểu lầm là nghe lén nên hắn bước lùi lại hai bước, giờ nhìn thấy Trần Bân rời đi nên lại bước tới.

“Vương tổng, ngươi mặc dù công phu cao cường, nhưng lại là lần đầu tiên tiếp xúc với giới võ thuật ở duyên hải. Đến đây ta giúp ngươi nhất nhất giới thiệu.” Triệu Quân rất nhiệt tình, biểu hiện vẻ hào phóng của vị chủ nhà.

“Triệu tổng! Không cần đâu.” Vương Siêu cự tuyệt sự giới thiệu đó của Triệu Quân: “Một triệu tiền mặt như hợp đồng ta đã mang đến. Theo quy củ, trước khi đánh ta còn phải cùng Trương Uy sư phụ lăn tay trên 'Sinh tử văn thư'. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại bắt đầu luôn đi.”

Vương Siêu sở dĩ cự tuyệt là bởi vì cao thủ ở đây rất nhiều. Họ đều là bậc võ thuật danh gia, thân mang các loại công phu. Nếu cứ để Triệu Quân giới thiệu từng người một, chính hắn theo phép xã giao phải bắt chuyện vài câu với họ, rồi khó tránh khỏi nhìn thấy chi tiết các động tác của họ, nhất là Trần Ngải Dương và Tiết Liên Tín bên kia. Cao thủ như vậy Vương Siêu khẳng định sẽ có hứng thú dùng ánh mắt tử tế mà đánh giá, nhưng cứ như vậy, hắn sẽ rất dễ bị phân tâm phân thần.

Trước khi luận võ có rất nhiều việc, nên tối kị phân tâm phân thần.

Cao thủ luận võ, thường thường công phu thể hiện ra ở những chỗ rất nhỏ. Công phu thể hiện đó của Vương Siêu đã làm rất được. Bởi vì tâm ma của hắn qua ma luyện đã được tẩy sạch hỗn chất, luôn như ánh trăng trong giếng, thâm trầm u tĩnh, không bị ngoại vật tác động.

“Cũng được, chủ nhân đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của khách. Hiện tại bắt đầu đi.” Triệu Quân nhướng mày. Hắn thật không ngờ Vương Siêu lại cương quyết dứt khoát lưu loát như vậy.

Vương Siêu cũng không nói gì, để mặc cho Triệu Quân an bài. Hai người đi tới cạnh chiếc bàn lớn ở trước lôi đài. Trên chiếc bàn lớn đó đã đặt bút lông, nghiên mực, giấy Đại Tuyên, còn có một hộp mực lăn tay đã được mở sẵn.

Trên tờ giấy viết tám chữ to “Công bình chiến đấu, bất kể sinh tử.”

Vương Siêu nhấc bút viết tên của mình lên trên, sau đó dùng hộp mực lăn tay điểm chỉ dấu vân tay đỏ chót của mình vào.

Ngay lúc này, Trương Uy cũng từ trong khoang thuyền đi ra. Hắn trang phục một thân áo vải màu đen, đi giày vải, thần sắc lạnh như băng đi tới trước lôi đài viết chữ, rồi điểm chỉ.

Đúng vào lúc này, một nam tử trong bộ võ phục rộng thùng thình đi tới lớn tiếng hô: “Mời người chứng kiến ký tên.”

Lời hắn hô vừa dứt, Trần Ngải Dương đằng kia đứng lên đầu tiên.

Vương Siêu cũng không nhìn Trần Ngải Dương cái nào, chỉ nói một câu: “Ta đi thay quần áo. Mời dẫn đường.” Nói xong hắn xoay người hướng trong khoang thuyền đi vào.

“Tiểu Trần, người tuổi trẻ này không đơn giản.” Tiết Liên Tín là một lão nhân hơn chín mươi tuổi, chòm râu trắng như tuyết được cắt chải tỉa tót rất tỉ mỉ. Lão đi tới trước đài cầm bút lông kí tên, nhìn theo bóng lưng Vương Siêu đi vào khoang thuyền rồi quay sang Trần Ngải Dương nói.

“Đúng là không đơn giản.” Ánh mắt Trần Ngải Dương chợt lóe, gật đầu đáp: “Xem hình dáng, nhìn bước đi, công phu của hắn cùng Trương Uy hẳn là không sai biệt nhiều lắm. Nhất là tâm thần hắn rất tỉnh táo, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Xem ra là ngang sức ngang tài. Lần luận võ này hiển nhiên sẽ có một người phải chết ở chỗ này. Thật đáng tiếc!”

“Người luyện quyền nếu phải chết trên lôi đài, chết cũng không uổng.” Chòm râu bạc của Tiết Liên Tín tung bay trong gió biển: “Đây là một hồi long tranh hổ đấu, hươu chết về tay ai khó có thể đoán được, ta và ngươi cứ lặng yên xem kết quả thế nào.”

Cao thủ luận võ, trong nháy mắt có hàng vạn biến đổi. Năm phần công phu, năm phần cơ hội, ngang sức ngang tài, thắng bại là theo ý trời. Mặc cho tông sư võ công cao tới đâu, ánh mắt lợi hại thế nào cũng khó nói trước được kết quả cuối cùng.

Chờ hai người quay trở lại vị trí cũ ngồi xuống, Vương Siêu đã thay một bộ trang phục khác đi ra. Hắn mặc chính là một kiện cổ trang màu tím, giống hệt như Đường Tử Trần mặc lúc trước. Chân cũng đi hài vải. Hắn bước chân đạp trên mặt đất như yến chao mặt nước đi lên lôi đài. Ngay lúc này, Trương Uy cũng đi lên lôi đài.

Lôi đài trải các tấm gỗ sam dầy ba tấc, dùng rất nhiều đinh to đóng lại với nhau, hết sức chắc chắn vững vàng.

“Trương sư phụ, giữa chúng ta cũng không có cừu hận, nhưng là ở trên lôi đài này đánh sinh tử một trận, quả nhiên là thế sự tạo hóa chọc ghẹo người ta.” Vương Siêu nhìn Trương Uy, đột nhiên mở miệng nói.

Hai người- Một là quyền thuật đại sư hiển hách uy danh ở Quảng Đông, một là cao thủ mới nổi ở nội địa, vốn không nhận thức quen biết nhau, cũng không dính dáng bất cứ ân oán gì, nhưng hiện tại lại ký "Sinh tử văn thư", quả thật làm cho người ta phải cảm thán.

Hai người đều là quyền thuật đại sư. Công phu trong tay có thể quyết định sự sống chết của người khác, nhưng lại không nắm được sinh tử của chính mình, quả thật là một sự châm chọc lớn lao.

“Nhân tại giang hồ, thân bất do kỉ.” Một câu vô cùng kinh điển từ miệng Trương Uy thốt ra, nhưng cùng hoàn cảnh hai người hiện tại khớp như áo trời không kẽ hở.

Này tình!

Này cảnh!

Hai người trên lôi đài quả thật là “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỉ”.

Quác quác! Quác quác! Tiếng gà kêu thê lương truyền đến. Nguyên do ở dưới lôi đài một nam tử cầm một con gà trống lớn đến. Mào gà đỏ rực, không ngừng rung động.

Nam tử một đao chặt đứt đầu gà, rồi ném xuống mặt biển.

“Bắt đầu!”

Trong phút chốc, trên boong tầu chiếc du thuyền xa hoa lạnh ngắt như tờ, chỉ có còn tiếng sóng lẳng lặng vỗ và tiếng gió biển thổi vù vù.

Hai vị quyền thuật đại sư quyết đấu, làm cho tất cả cao thủ ở đây hô hấp đều ngừng lại.

Trong giới cao thủ, rất hiếm khi luận võ với nhau, càng huống hồ là theo lệ cũ ký "Sinh tử văn thư". Hơn nữa một số cao thủ ở đây ít nhiều đều bỏ tiền đặt cược, ít là hơn triệu, nhiều nhất là hơn mười triệu.

Thuuuuu! Hình như là tiếng huýt sáo dài của tiên hạc từ chân trời rất xa truyền đến! Cổ Trương Uy bỗng dựng thẳng, đầu ngang ra! Hai tay hơi hơi mở ra, đùi phải nhấc lên, đùi phải điếm một cái, cả người như lăng không bay lên, vừa xẹt đã đến. Tại khoảng khắc nháy mắt xông tới đó, hai nắm tay hắn trong nháy mắt khum lại thành mỏ chim hạc, hai cánh tay quấn vào nhau, kình phong xoáy vào phát ra, đập tới mặt!

Hình như hắn là một con tiên hạc khổng lồ đoạt mặt trước mà tấn công. Một tay khum mỏ hạc thu lại đặt ở chỗ yết hầu của mình, thủ mà không đánh ra, vừa để phòng ngự, vừa là đợi cơ hội. Một tay kia cũng khum mỏ hạc nhưng phát kình xuyên thẳng vào tròng mắt phải của Vương Siêu.

Vịnh Xuân quyền, Bạch hạc Hình.

Trương Uy vừa phát kình, toàn thân chấn động, phổi trong lồng ngực hoạt động, hít khí phun thanh, tự nhiên mà hình thành tràng cảnh tiên hạc huýt sáo dài.

Hắn cũng đã đem Vịnh Xuân Bạch hạc quyền luyện đến cấp độ “Âm thanh theo tay quyền mà xuất ra”.

Danh hiệu Quảng Đông Tam Hổ, quyền thuật đại sư của hắn cũng không phải vô cớ mà có.

Hống! Vương Siêu đạp bước lui về phía sau, thân trước cong lại, lưng hở ra, dùng thân thể bột phát xuất ra hình tượng tiếng hổ gầm, đồng thời cánh tay giơ lên, một chiêu "Đại phủ khai sơn" dọc theo mắt phải sườn mình bổ ra, vừa lúc chém vào miệng mỏ hạc tay quyền của Trương Uy.

Hổ Hình Bổ kình, tiếng hô chấn động.

Hổ Hình chống lại Hạc Hình.

Chiêu thức của Trương Uy cũng không dùng hết sức. Hắn vẫn lưu kình lại. Tại lúc Hổ chưởng của Vương Siêu bổ vào, mỏ hạc của hắn biến thành quyền, bàn tay nắm chặt lại! Tiếng xương cốt kêu lên ba ba.

Theo tiếng kình bàn tay nắm chặt lại thành quyền đó, nắm tay của Trương Uy trong nháy mắt trở nên cứng rắn như sắt thép va mạnh ở cùng một chỗ với Bổ quyền của Vương Siêu.

Tiếng gân cơ đánh ra, tiếng xương cốt vang lên, kéo liền thành một mảnh.

Cả lôi đài gỗ sam chắc chắn đó lay động lên kịch liệt.

Mỏ hạc chỉ là hư chiêu, sát chiêu chính thức của Trương Uy là năm ngón tay bạo liệt xiết chặt lại đó, hóa mỏ hạc thành quyền! Vận kình trong quyền thuật của Trương Uy đã đến tình trạng tỉ mỉ tinh tế.

Hai người chạm nhau một quyền xong, Vương Siêu liên tiếp đạp về phía sau ba bước, lực dồn vào hai chân, khí dồn xuống dưới, từng bước sau trầm trọng hơn bước trước, tới bước thứ ba tiếng răng rắc vang lên. Tấm ván gỗ dày cộp dưới chân hắn dĩ nhiên đã bị giẫm nứt ra.

Trương Uy cước bộ cũng liên tục di chuyển, vô thanh vô tức, song chưởng hơi hơi mở ra, thân thể như trượt trên lôi đài, nhẹ nhàng giống như tiên hạc, nháy mắt đã lui đến cạnh lôi đài, một cước giẫm mạnh một cái, cũng đồng dạng dẫm vỡ một tấm ván gỗ, nương theo lực một đạp này, thân thể của hắn lại đánh tới.

Hai người sau một quyền mãnh liệt va chạm nhau, đều cảm thấy nắm tay đối phương một như đại phủ đầu (rìu lớn), một như đại thiết toản (đục sắt). Lực mạnh ngàn cân chạm nhau, gân cơ, xương cốt trên cánh tay hai người đều bị đau đớn tổn thương. Cả hai đều không chiếm được tiện nghi nào của nhau.

Cả hai mượn thế lui về phía sau, đều tự âm thầm khẽ cử động khôi phục lại nắm tay và cánh tay. Trương Uy sau đó lại lấy chân đạp của Hạc Hình trước tiên công tới.

Vương Siêu đột nhiên chuyển thân hình. Hai đầu cánh tay hắn giấu ở bên hông, theo sau thắt lưng xoay mạnh. Ba tháp một tiếng! Cánh tay theo lực ly tâm thắt lưng xoay bung ra, bên trong như túi vải xoắn lại, như hai đầu độc xà đột nhiên xuất động lướt tới, hướng nắm tay Trương Uy mà cắn.

“Xà thủ động trung tàng, thần tiên dã nan phòng.” (Tay xà ẩn trong động, thần tiên cũng khó phòng ngừa.)

Hai thắt lưng giống như hai cái động, Vương Siêu lúc đặt cánh tay gập vào trong đó, lấy lực thắt lưng bộc phát, phụ trợ mà hất tay, toàn bộ phát kình, âm ngoan cay độc, vừa hung tàn vừa ác liệt. Đây chính là tinh tuý của Xà Hình đấu pháp.

Xà xuất động phát lên một tiếng vang thanh thuý của phát kình. Tiếng vang đi qua chỉ còn lại những tiếng ti ti, ti ti rất rõ ràng!

Trần Ngải Dương quan sát ở đằng xa đơn giản nhắm hai mắt lại. Lỗ tai hắn vừa run lên một chút rất nhỏ, đem phong thanh quyền kình trên lôi đài của hai người thu vào lỗ tai không sót một tia.

Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một Hạc một Xà đang tấn công tranh chấp lẫn nhau.

Vương Siêu lấy Hổ Hình chuyển hóa thành Xà Hình, biến hóa này cực nhanh, ra tay cực tàn nhẫn, uy thế cực mãnh liệt. Các cao thủ quyền thuật ở đây đều hết sức ngợi khen.

“Khó trách Tần Mậu Giao bị chết trên tay hắn!” Ngồi ở phía Đông khi Từ Chấn nhìn thấy Vương Siêu xuất quyền phát kình như vậy nỗi khiếp sợ trong lòng càng trào ra mãnh liệt, “Nội địa quả nhiên là tàng long ngọa hổ. Tuổi còn trẻ mà quyền thuật tạo nghệ đã tới cảnh giới như vậy. Không biết sư phụ hắn là ai?”

Đối mặt Vương Siêu hóa Hổ thành Xà, Trương Uy trong lòng rùng mình, song quyền tự nhiên trên dưới run run, đầu khớp xương cánh tay khuỷu tay các đốt ngón tay phát ra tiếng cọ xát bén nhọn như tiếng tiên hạc dồn dập kêu to.

Đốt xương khuỷu tay, ngón tay hắn run run, làm cho nắm tay cổ tay run rẩy theo. Nắm tay hắn hoà thành một thể, loạn kích một hồi, như cuồng phong bạo vũ, thật giống như chim gõ kiến gõ vào thân cây gỗ.

Nắm tay Vương Siêu như đầu rắn, phác đầu chớp lên mà cắn, mang theo thân thể lay động, bộ pháp đạp liên tục, thắt lưng xoay vô số lần.

Nắm tay hai người một mổ một cắn, thân thể quay cuồng đối kích, không tới mười giây đã đụng vào nhau ba bốn mươi lần.

Kình lực truyền tới bước chân hai người, mỗi một lần giẫm đạp, tấm gỗ dưới chân đều răng rắc vỡ tan.

Hơn mười giây qua đi, cả lôi đài trong tiếng lay động kịch liệt cùng tiếng vỡ răng rắc đó bỗng ầm ầm sụp xuống.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK