• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhìn thấy Trần Ngải Dương thi triển ra “Điếu Thiềm kình”, toàn thân chấn động, bụng lồi ra lõm vào phát khí vang to như sấm, Vương Siêu nhắm mắt lại nghe, hình như trước mặt xuất hiện một con ếch to cỡ như con trâu đang nhìn lên trời hô hấp phun ra nuốt vào.

Trần Ngải Dương phát ra tiếng chấn động này, so với thanh âm Hổ Báo Lôi Âm của Vương Siêu còn lớn hơn rất nhiều lần.

Vương Siêu liếc mắt một cái liền nhìn ra, chấn động của Trần Ngải Dương ngoại trừ gân cốt cơ bắp toàn thân, còn kéo theo cả lục phủ ngũ tạng. Những tiếng lớn nhất “Cục cục, cục cục", rõ ràng là từ ruột non ruột già trong bụng đang nhúc nhích mãnh liệt, nhảy về phía trước mà tự nhiên phát ra tiếng.

“Lôi âm của đệ chỉ luyện đến xương cốt bắp thịt, huynh lại đã luyện đến bộ phận ngũ tạng rồi.“ Vương Siêu lại than thở, tâm phục khẩu phục.

Ba người đi đường, tất có thày của ta.

Người cho dù có kém mình, cũng có điểm đáng để học tập. Huống chi là một vị Thái Cực đại cao thủ như thế này? Tâm linh Vương Siêu sớm đã diệt trừ thói kiêu ngạo xốc nổi, chân thành đối xử với mọi người. Nếu người khác so với mình cao minh hơn, càng phải chân thật xin thỉnh giáo.

Các đời đại tông sư đại cao thủ, các nhà đại học vấn, đều là như thế.

Cũng chỉ có như thế, mới có thể đạt được thành tựu sự nghiệp, bước trên đỉnh cao, không người nào vừa xuất đạo đã là thần tiên thiên hạ vô địch.

Trần Ngải Dương cũng là người đã tu luyện tâm cảnh, tự nhiên nghe được trong ngữ khí của Vương Siêu có sự tán thưởng cùng khâm phục, không có lấy một điểm ghen ghét hoặc là ý tứ gì khác.

Toàn thân buông lỏng, hắn thu công, thanh âm lập tức tiêu tan. Thật giống như con ếch từ hồ nước đầy đột nhiên phóng lên bờ. Yên tĩnh không tiếng động, trong lúc thu phát, động tĩnh mở đóng, cương nhu nước lửa vừa vặn.

“Dưỡng sinh thuật của Đạo gia từ thời thượng cổ lưu truyền tới nay. Hoàng đế nội kinh, Trang tử, Lão tử kinh v.v. Không chỗ nào mà không phải là trình bày dưỡng sinh chi đạo. Đạo dưỡng sinh của người Hoa chúng ta đã lưu truyền mấy ngàn năm, vô số trí tuệ cùng tâm huyết của bao thế hệ, làm sao lại không thần kỳ?”

Trần Ngải Dương thấy Vương Siêu không nói “Điếu Thiềm kình” là võ học quyền thuật, mà là dưỡng sinh chi đạo, lập tức hiểu được Vương Siêu đã thấm nhuần đạo lý võ học, đã đạt tới mức minh tâm kiến tính*, buông bỏ được hết thảy tạp niệm.

Không sai! Vô luận là “Hổ Báo Lôi Âm”, hay là hai âm “Hừm Hừ”, vẫn là “Điếu Thiềm kình”,“Mãng Ngưu kình”. Cùng với Hình Ý mười hai Hình, Bát Cực tiểu giá tử, Thái Cực đại giá tử, đều là một chữ, đó chính là dưỡng. Cải thiện thể chất con người, tiêu trừ bệnh tật kéo dài tuổi thọ, không phải dùng để đấu quyền thuật.

Hoa Đà sáng lập “Ngũ Cầm hí”, là Viên, Hùng, Điểu, Hổ, Lộc, (vượn, gấu, chim, hổ, hươu) năm loại hình thái động vật, là nguyên mẫu ban đầu của Hình Ý quyền.

Đạo sĩ thời xưa đa phần là thầy thuốc. Luyện đan đả toạ, quan sát thiên địa vạn vật, mỗi đời truyền xuống, đối với bất cứ bộ vị kết cấu thân thể dù rất nhỏ đều rõ như lòng bàn tay, nghiên cứu thấu đáo. Vô số người, vô số sự phát triển qua các đời, đã sáng chế ra các loại các dạng thuật dưỡng sinh.

Cuối cùng những thuật dưỡng sinh đó dung hợp với kỹ xảo bác kích** sát nhân trên chiến trường, tạo thành vô số.

Có bác kích mà không có dưỡng sinh thì chẳng khác nào là nước mà không nguồn. Mà có dưỡng sinh, nhưng không học đấu pháp bác kích, vẫn không có khả năng thực chiến.

Dưỡng sinh là nhu, cho nên hết thảy tư thế quyền nội gia đều phải chậm rãi luyện, không nhanh không cấp bách được. Mà bác kích là cương, cho nên cao thủ khi đánh sinh ra tiếng gió đầy sinh lực, lực lượng khai bia phá thạch.

Bác kích chi thuật, quốc gia nào, dân tộc nào cũng có. Cũng không phân cao thấp. Nhưng nói về dưỡng sinh chi đạo, cũng chỉ có dân tộc Hoa Hạ là nghiên cứu đến thấu triệt đến cùng, ai bảo các đời các triều đại lại có nhiều hòa thượng đạo sĩ như vậy chứ?

Đây cũng là chỗ cao minh của Quốc thuật so với thuật bác kích của quốc gia dân tộc khác.

Kỹ xảo giết người là giống nhau, nhưng thuật dưỡng sinh so với người khác thì cao minh hơn rất nhiều.

Võ công quan trọng là luyện, không phải là đánh. Cho nên Đường Tử Trần lúc lần đầu tiên dạy Vương Siêu, lập tức liền nói rõ kỹ càng tỉ mỉ chỗ khác biệt của đấu pháp, luyện pháp cùng biểu diễn, tránh cho tư tưởng sinh ra sự hiểu lầm.

Một người được cùng cao thủ trao đổi là cơ hội vô cùng tốt, Vương Siêu tự nhiên sẽ không bỏ qua. Nếu Trần Ngải Dương dù cho không giữ lại chữa thương, biểu hiện bí mật võ công của mình thì Vương Siêu cũng mang những lí giải Bát Quái quyền, Hình Ý, cùng với Thái Cực Chùy pháp của Đường Tử Trần nhất nhất nói ra.

Cứ như vậy, Vương Siêu liên tục ngây ngốc trên tàu khách một ngày một đêm, ngày thứ hai, tàu khách đến bến tàu Hongkong thì đỗ lại, mấy người lên bờ.

Tập đoàn Trần Thị tại Hongkong cũng có tài sản rất lớn, mặc dù anh em Trần Ngải Dương và Trần Bân cũng không phải sống trong khu nhà ở thuộc sở hữu của tập đoàn, nhưng lực lượng cùng tài sản trong tay có thể vận dụng vẫn rất lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Trần Ngải Dương tại các nơi trên thế giới đều bố trí bất động sản của mình.

Tập đoàn Trần Thị là một gia tộc cực lớn, tại chính trường Singapore cũng có lực ảnh hưởng rất lớn. Quốc gia Singapore này, vốn chính là do gia tộc quản lý. Lý Quang Diệu, Lý Hiển Long, gia tộc Lý Thị vẫn luôn là người lãnh đạo tại Singapore.

Gia tộc Trần thị mặc dù so ra kém Lý gia một chút, nhưng cũng xếp trong mười hạng đầu tại Singapore. Đương nhiên, trong gia tộc lớn như vậy cũng có minh tranh ám đấu, hiện tại Quản sự lão gia tử là đại thúc công của Trần Ngải Dương: Trần Lập Ba.

Trần Lập Ba đã già, người nhậm chức gia chủ kế thừa gia tộc tiếp theo vẫn chưa xác định, nhưng cha mẹ của Trần Ngải Dương, Trần Bân đã qua đời, nếu không có danh tiếng của Trần Ngải Dương ở gia tộc thì hai người quả thực một chút địa vị cũng không có. Chẳng qua hiện tại Trần Ngải Dương đã thành một khối "Kim tự chiêu bài" của gia tộc, khả năng tiếp nhận vị trí gia chủ rất lớn.

Vương Siêu ở lại trong biệt thự ở Hongkong của Trần Ngải Dương hơn mười ngày, mỗi ngày đều nghiên cứu thảo luận võ nghệ. Cũng thường xuyên trò chuyện những việc khác. Vương Siêu khi rảnh rỗi từ miệng Trần Bân nghe được một số sự tình của hai anh em họ cùng gia tộc Trần thị.

Hơn mười ngày sau, Trần Ngải Dương lại giúp Vương Siêu chẩn đoán, phát hiện phổi đã khỏi hẳn.

Sau khi nội thương Vương Siêu khỏi, có thể vận dụng quyền thuật, hai người thường xuyên luận bàn, tay nghề Trần Ngải Dương quả nhiên cao hơn một bậc.

Thế rồi Vương Siêu cũng từ trên người hắn phát giác những đấu pháp tinh trạm nhất của Thái Cực quyền thuật: Tiên, Pháo, Chủy (roi quất, quyền pháo, chùy nện).

Trần Ngải Dương thi triển tay roi, pháo quyền, tay chùy, xuất ra chấn động uy lực cương mãnh vô cùng, lực bộc phát vậy mà đã đạt tới mức kinh người, hơn hai nghìn cân.

Cùng Trần Ngải Dương trao đổi đàm luận thử tay nghề, điều này với Vương Siêu lại gia tăng không ít kinh nghiệm, đối với lĩnh ngộ võ công bản thân càng thâm hậu thêm một tầng.

Võ thuật chung quy là trao đổi, không giao lưu, cho dù là tại núi thẳm rừng già khổ luyện một trăm năm, cũng không thể có tiến bộ. Cái loại người khổ luyện trong sơn động mấy chục năm, sau đó rời núi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ trong hiện thực là không tồn tại.

Tương tự, Vương Siêu được truyền thừa từ Đường Tử Trần, Trần Ngải Dương cũng từ trên người hắn học được không ít thứ.

Trần Ngải Dương mặc dù là chủ luyện sở trường về Thái Cực, nhưng đối với Hình Ý cũng rất là tinh thông, Hình Ý của Vương Siêu được đào tạo chính quy bài bản mà ra, cái này đối với hắn có ích lợi rất lớn.

Hai người trao đổi quyền thuật với nhau. Vương Siêu ngoại trừ Long Xà Hợp Kích thì luyện pháp Hổ Báo Lôi Âm cũng lấy ra cùng Trần Ngải Dương nghiên cứu, Trần Ngải Dương cũng mang công pháp “Điếu Thiềm kình” ra luận giảng.

Vương Siêu ở tại Hongkong trong biệt thự này một mạch hơn hai mươi ngày, chỉ muốn được tiếp tục như thế.

Cho đến một ngày, Trần Ngải Dương đột nhiên nhận được điện thoại. Bởi vì trong gia tộc xảy ra việc, vì vậy vội vàng trở về. Hai người lúc này mới dừng việc trao đổi quyền thuật với nhau lại.

“Không nghĩ ra thoáng một cái ta đã ở đây hơn hai mươi ngày, những ngày này thật sự là nhờ hai anh em cô chiếu cố cho.” Trần Ngải Dương trở về Singapore, Vương Siêu đột nhiên nghĩ đến mình vậy mà đã ở tại Hongkong lâu như vậy, vội vàng cáo từ với Trần Bân.

Về phần đám người Triệu Tinh Long, Diêu Hiểu Tuyết, lúc còn trên biển đã ngồi du thuyền lên bờ, sau đó quay lại tỉnh S xử lý vấn đề tài chính công ty.

“À, khi anh tới Hongkong không có giấy chứng nhận, không thể xuất quan, ta tiễn anh đi đường biển vậy.” Không biết như thế nào, Trần Ngải Dương nhận được điện thoại xong vội vàng trở về, Trần Bân có phần rầu rĩ.

Vương Siêu từ sự đắm chìm trong quyền thuật tỉnh lại, tâm tư của hắn tinh tế, tự nhiên thoáng cái là nhìn ra biểu tình của Trần Bân.

“Sao thế? Gia tộc của cô xảy ra sự tình à?” Vương Siêu hỏi.

“Ừ, thúc công ta đột nhiên bệnh tình nguy kịch.” Trần Bân cắn cắn hàm răng trắng ngà, “Gia tộc bọn ta thúc bá huynh đệ tỷ muội, đường huynh, họ hàng rất nhiều, trong đó cũng có nhân tài xuất sắc, bình thường đều minh tranh ám đấu, lần này thúc công đột nhiên bệnh tình nguy kịch đến mức đã lập di chúc, chỉ định người thừa kế, không chừng sẽ xảy ra sự tình náo loạn đến đâu?”

“Quan thanh liêm khó mà đoạn tuyệt với việc nhà. Sự vụ của đại gia tộc càng rối rắm, có điều với năng lực ca ca cô hẳn là có thể ứng phó được.” Vương Siêu cũng rất hiểu, từ xưa đến nay, ngay cả là huynh đệ trong một nhà cũng đều vì tranh gia sản mà giết người, huống chi là tập đoàn Trần Thị với một sản nghiệp gia tộc lớn như vậy?”

“Anh của ta ở trong gia tộc chỉ là một chiêu bài, anh em chúng ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, ở gia tộc rất khổ sở, chịu đựng rất nhiều sự xua đuổi.” Trần Bân lái chiếc Mercedes-Benz xa xỉ chạy về phía bến cảng tĩnh lặng. Nàng vừa lái xe, vừa nói chuyện với Vương Siêu, lại tựa hồ đang độc thoại nhớ lại sự tình trước kia.

“Lúc hai chúng ta còn nhỏ, có chuyện gì ca ca cũng đều che chở ta. Người trong gia tộc đều khi dễ anh em chúng ta, người lớn có uy thế cũng xem thường chúng ta, muốn đuổi chúng ta đi. Đám huynh đệ trong họ tộc này còn lấy sạch tiền của chúng ta. Lúc đó, ca ca vì để ta đi học, vẫn đi đánh hắc quyền, thường xuyên bị thương, trở về với mặt mũi bầm dập, mấy lần bị người ta đánh gãy tay, còn có một lần, thiếu chút nữa bị người ta đá thủng gan.”

Vương Siêu lắng nghe chăm chú, “Nguyên là Trần Ngải Dương từng trải như vậy, so với ta mà nói, ta còn khá may mắn. Mỗi cao thủ đều có một quá khứ không tầm thường, không có sự ma luyện trong cuộc sống, làm sao có thể tu luyện rũ bỏ tạp chất? Quyền có thể đánh ra lô hỏa thuần thanh?”

Trần Bân nhớ lại nỗi gian nan khổ cực ngày xưa, cuộc sống cùng ca ca giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, trong ánh mắt lóe lên một tầng lệ quang trong suốt.

“May là ca ca ta lúc đánh quyền, quen được một lão sư phụ luyện Thái Cực quyền mở một tiệm thuốc bắc. Mỗi ngày dạy ca quyền thuật, còn giúp ca chữa thương. Anh em chúng ta mới có thể sinh tồn tiếp. Sau đó ca ca ta giành được danh tiếng, được gia tộc coi trọng, việc học của ta cũng hoàn thành, mới bắt đầu trở nên nổi bật. Trải qua bốn năm đánh đấm liều mạng, mới có được địa vị như vậy ở gia tộc. Ai! Nếu lần này bị những người đó kế thừa gia tộc, anh em chúng ta lại phải chịu khi dễ, ta không muốn cuộc sống như vậy tái diễn! Ngay cả hồi ức cũng không muốn!” Trần Bân thoáng đã khống chế cảm xúc của mình.

“Người trong gia tộc ức hiếp mình, đều là đám bảo thủ, không hề nói đến một điểm nhân tình, so với người ngoài còn kém hơn.”

“Vậy tại sao cô không cùng quay về giúp ca ca?”

“Ta cùng ca ca có sản nghiệp riêng tại Hongkong. Ta phải bảo vệ mấy thứ này. Cho dù sau này có phát sinh chuyện gì, cũng có thể Đông sơn tái khởi. Đúng rồi, anh ở trong công ty nội địa cũng rất khá, tiền đổ những một triệu vậy mà lấy ra được!”

Trần Bân thay đổi chủ đề.

“Cũng còn không kém lắm. Sinh ý còn có thể.” Vương Siêu tự nhiên muốn giấu diếm việc gia nhập Tổ Chức, sau đó có thể chối phắt sự tình.

“Anh cũng có chút thế lực, nhưng so với Triệu Quân còn kém xa lắm. Con người tên Triệu Quân này có thù tất báo, tầm mắt nông cạn, lần này anh đã khiến cho hắn ăn phải quả đắng chát xít như vậy, tổn thất ít nhất ba triệu. Hắn sẽ không bỏ qua cho anh, sau này anh phải đặc biệt cẩn thận.”

“Cái này ta biết.” Vương Siêu gật đầu hiểu ý.

“Anh cùng chính quyền nội địa có liên quan không?” Trần Bân đột nhiên hỏi.

Vương Siêu trong lòng cả kinh: “Tai mắt tập đoàn Trần Thị này nhạy bén thật? Chẳng lẽ biết chuyện ta gia nhập Tổ Chức? Khó có khả năng đó!”

“Ân...... Có một điểm....... Việc kinh doanh nơi đó không hề có quan hệ tới cấp chính quyền, các phương diện cho dù thành tâm thắp hương khấn vái cũng không tới, sinh ý cũng làm được không thuận phải không?” Vương Siêu hàm hồ ước đoán.

“Đã có liên lạc, vậy rất tốt, thế nhưng...” Trần Bân hình như không chú ý tới sự hàm hồ cuả Vương Siêu, vẫn lái xe tiếp tục nói: “Anh nhất định phải cùng quan hệ với chính quyền mật thiết một chút, tốt nhất là gia nhập vào đó. Như vậy ít nhiều cũng khiến cho Triệu Quân có điểm cố kị, tập đoàn Trần Thị chúng ta mặc dù là có một bộ phận lăn lộn trong Hắc đạo, nhưng cũng cùng với chính quyền có sự liên lạc mật thiết.”

“Ta còn có một thân phận, là một viên chức với chức vụ nhàn hạ tại Tổng bộ cảnh sát Singapore. Mà ca ca ta là một Huấn luyện viên của quân đội.”

“Ồ?” Vương Siêu hơi động dung:“Các ngươi còn là sĩ quan cao cấp của chính quyền Singapore?”

Trần Bân quay đầu lại cười cười: “Điều này cũng không có gì ngạc nhiên, từ xưa đến nay, tu hành trong Lục Phiến môn***, vô luận là làm sinh ý hay người luyện võ, có quan hệ tốt với chính quyền nhà nước cũng là không tệ. Bé thì hưởng phúc với thôn quê, trung thì mơ đến thành thị, lớn thì mơ đến cấp trung ương.”

“Lục Phiến môn, tu hành tốt......” Vương Siêu cẩn thận suy ngẫm những lời này.

Xe đã chạy đến bến tàu vắng lặng, “Sau này anh em chúng ta có chuyện gì cần anh hỗ trợ, anh không được chối từ đấy nhé!” Trần Bân tiễn Vương Siêu lên con tàu đã chuẩn bị sẵn xong xuôi, vẫy tay nói lời từ biệt.

“Đó là tự nhiên, chỉ cần ta có thể làm được. Nhất định sẽ làm hết sức.” Vương Siêu trịnh trọng nói. Khoản nợ nhân tình, không thể không trả.

Ngay khi Vương Siêu rời khỏi Hongkong, tới Thâm Quyến rồi ngồi máy bay trở lại tỉnh S, tại Quân khu tỉnh S, Tào Nghị cùng Thiếu tướng Chu Lương cũng đã xem đến báo cáo Vương Siêu luận võ thắng Trương Uy.

“Đã tới lúc nên tiến hành bước thứ hai của kế hoạch!” Chu Lương nói với Tào Nghị.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK