• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Thưa Huấn luyện viên, vì sao Ngài không giết Trần Ngải Dương?" Ra khỏi Tổng bộ tập đoàn Trần thị, Thomas có cảm giác mười phần không giải thích được.

"Nhân tài mà phải chết thì đáng tiếc quá!" Đường Tử Trần dừng cước bộ lại một chút,” Thomas, anh không phải như là người Hoa chúng tôi, anh không rõ đâu. Huống hồ, Trần Ngải Dương so với những người Trần gia khác cường mạnh hơn nhiều lắm, sau này nếu như đảm đương chức tân chủ nhân gia tộc họ Trần, mới có tư cách tại Xingapore cùng Lý gia đấu một trận. Nếu như thay đổi bằng nhóm người khác, chỉ sợ không tới tám năm hay mười năm, thế lực xung quanh sẽ bị tan rã. Chúng ta cũng không có nhân tài như vậy tới giúp đỡ viện trợ cho Trần gia."

"Vậy thì thưa Huấn luyện viên, ý tứ của Ngài là...?"

"Chuyện này anh không cần hỏi nhiều, chờ khi quay về rồi ta sẽ tăng cường nhóm nhân thủ khác cho, anh hãy một lần nữa truyền đạt thông báo mệnh lệnh của ta, rồi cứ dựa theo ý tứ đó mà đi thực hiện là được rồi." Một chiếc xe nhanh chóng mở cửa, Đường Tử Trần ngồi vào trong xe, hướng tới sân bay xuất phát.


*************

"Thật là nữ nhân lợi hại, trong thiên hạ quả nhiên có cao thủ lợi hại như vậy, thực sự là tàng long ngọa hổ mà. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta thực sự công nhận điều này."

Đường Tử Trần đi rồi, Trần Ngải Dương nhìn phòng khách bị giẫm nát bét, từng khối đá cẩm thạch to bằng nắm tay rơi tán loạn khắp nơi, nhớ tới thân pháp như thiểm điện ẩn hiện, nhẹ nhàng như quỷ mỵ của nữ tử họ Đường, lực lượng trầm hùng như thái sơn áp đỉnh, chính là còn kiêu ngạo cho rằng ngọn Tiên thủ của mình là cương mãnh vô địch, thế nhưng chẳng làm gì được thân pháp và kỹ xảo tá lực đả lực của nàng ta. Trước mặt nàng tất cả đều không có đất dụng võ.

"Khụ khụ khụ...!" Cơn ho chợt đến làm bộ ngực bị chấn động theo, đau đớn kịch liệt, y phục hắn bị Đường Tử Trần dùng Ám kình cách không điểm phá, hiển hiện ra song song hai lỗ ngón út, kể cả trên da cũng xuất hiện hai dấu tay tụ huyết hết sức nhỏ nữa.

"Hoàn hảo, đây chính là Thốn kình cách không điểm huyệt, cũng không có điểm tới nội tạng. Nếu như ngón tay chạm đến da, trực tiếp bột phát, ta chỉ sợ cả thân thể đều phải trực tiếp bị điểm xuyên qua mất."

Dù sao cũng là cách không điểm tới, uy lực của Ám kình chí ít cũng rơi vãi giảm bớt đến mười phần. Bằng không mà nói, coi như là Trần Ngải Dương dù cho có trải rộng phòng ngự toàn thân bằng Ám kình của mình, cũng không thể đỡ nổi một kích nhẹ như vậy của Đường Tử Trần đâm tới.

Trần Ngả Dương hiện tại đã tiến nhập cảnh giới Hóa kình, toàn thân năng lực chịu đựng có thể nói là cực kỳ siêu cường, cho dù côn bảng trực tiếp đánh tới, cũng phải bị chấn bay. Thế nhưng không chống nổi được Ám kình không bột phát một tấc kiếm chỉ của Đường Tử Trần liên miên không dứt, có thể thấy được sự lợi hại của kiếm chỉ đả huyệt của nàng.

"Ngải Dương, cháu không có làm sao chứ?" Trần Lập Ba đầu tiên gọi người xuống đỡ lấy Trần Ngải Dương đi tới, cặp lông mày bạc nhăn lại, xem ra rất là không thoải mái.

Rất rõ ràng, Trần Ngải Dương đã thua rồi.

Thấy kết thúc trận đấu như vậy, cả bọn Trần Lệ, Trần Đại Quyền thập phần vui vẻ.

"Sự tình hôm nay, ai cũng không cho phép lộ ra ngoài!" Trần Lập Ba đột nhiên quát ra một câu như vậy, khiến cho bọn Trần Lệ sợ hãi, bọn chúng đang muốn lập tức đem chuyện này truyền bá đi ra ngoài, làm cho Trần Ngả Dương phải đi thanh minh giải thích mà chịu sự đả kích lớn của công luận.

"Các ngươi có nghe thấy không? Nếu như có ai dám truyền bá sự tình này ra ngoài, làm cho ta nghe được phong thanh chút xíu tin đồn thì các ngươi hẳn là dự đoán được hậu quả. Sau đây ta sẽ tự mình gọi điện thoại cho Thomas tiên sinh, làm cho hắn cũng bảo lưu kết quả luận võ luận bàn lần này." Trần Lập Ba gia tăng thanh âm lên một ít, người chung quanh đều biết vị lão gia tử này đã nổi cơn tức giận, đều liên tục gật đầu.

"Hội nghị gia tộc ngày hôm nay chuyển sang ngày khác, các ngươi đều phải giải tán, làm việc của mình đi." Trần Lập Ba vừa nói vừa nhìn một chút quang cảnh hỗn loạn dưới lầu của phòng khách Tổng bộ, sắc mặt lão nhìn rất là bất thiện.

Đường Tử Trần cùng Trần Ngả Dương giao thủ chỉ trong khoảng thời gian ngắn chưa tới ba phút đồng hồ mà toàn bộ mặt sàn của phòng khách như vậy đã bị phá hư hết. So với một đội ngũ thi công vận dụng máy móc to lớn, thiết bị mạnh mẽ triệt hạ còn kinh khủng hơn nhiều.

Ngay cả Trần Lập Ba kiến thức rộng rãi, đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng, nhưng thấy tất cả quang cảnh này lại nằm ngoài khả năng của con người, đã không kiềm chế được mà kinh ngạc sửng sốt trong lòng.

Trần Ngải Dương được Lâm Lập Cường dìu đỡ trở lại nhà rồi tự chữa thương.

Thương thế của hắn kỳ thực cũng không nặng, lực Ám kình cách không chỉ là điểm phá hủy trên ngực hắn một ít tổ chức thần kinh, lúc đó mất khả năng nhúc nhích mà thôi, thế nhưng vốn dĩ hắn là bậc đại sư, tự thân tinh thông y thuật, chỉ cần hơi chút điều dưỡng một khoảng thời gian mười ngày nửa tháng thì sẽ khỏi hẳn.

Thất bại lần này, thương thế trên thân thể chỉ là thứ yếu, đả kích nặng nhất chính là lòng tin của hắn.

Trần Ngải Dương không giống với Vương Siêu.

Vương Siêu dù vừa mới xuất đạo, danh tiếng tuy rằng nổi lên một chút, nhưng xa xa không có đến uy danh hiển hách, dẫu tính là thua thì cũng thua rồi. Nhưng mà với hắn cũng sớm đã thành thành danh là đệ nhất cao thủ Đông Nam Á, chỉ cần hơi có chút thất bại, ngay cả uy danh cũng chôn vùi.

Danh lợi danh vọng, cho dù thánh nhân cũng tham lam muốn có, huống chi chính là con người.

Huống hồ danh tiếng danh vọng của hắn liên lụy đến uy tín danh vọng của gia tộc, cũng không phải là chuyện của riêng một mình hắn. Tập đoàn Trần thị tập sở dĩ mấy năm gần đây nhất phát triển lên thần tốc nhanh chóng, cùng hắn có mối quan hệ mật thiết không thể ly khai được.

Năm đó Hoa Hưng hội và tập đoàn Trần thị bởi vì tranh chấp nghiệp vụ vận tải biển, hai bên đều chiêu mộ lính đánh thuê tại Đông Nam Á trên biển đánh nhau nhiều tháng, hầu như đều là lưỡng bại câu thương.

Cho đến về sau, giới võ thuật thuộc xã đoàn Đài Loan cùng Hoa Bang ở Mỹ Quốc đứng ra hòa giải rồi lấy luận võ là phương thức giải quyết.

Kết quả chuyện này cuối cùng là Trần Ngả Dương đánh chết Trương Quang Minh, tập đoàn Trần thị kết thúc trong thắng lợi.

Sau trận chiến ấy hắn đã đem lại cho tập đoàn Trần thị kiếm được số tiền lợi nhuận hàng triệu mỗi ngày. Trận chiến ấy cũng đem lại cho hắn địa vị hiện tại. Do đó Trần Lập Ba mới có ý tứ để lộ ra ý định cất nhắc hắn là người thừa kế gia tộc.

Nói cách khác, phụ mẫu hắn sớm mất đi, cũng không phải thân phận dòng dõi chính thống, vị trí người thừa kế gia tộc ngàn vạn lần cũng không tới phiên của hắn.

Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Ngay cả có tâm cảnh khoáng đạt, cũng khó khống chế đến sự nhiễu loạn thế tục

"Lão gia tử ngày hôm nay đột nhiên đình chỉ Hội nghị, có nổi lên tâm tư gì khác hay không? Còn có cô gái họ Đường kia nữa rốt cuộc là ai vậy? Bọn Trần Lệ thế nào mà lôi kéo được nhân vật lợi hại đến đây như vậy? Đường nữ tử rõ ràng là đối với ta nương tay, còn có mục đích gì? Lần này cạnh tranh người thừa kế gia tộc, ta không được phép thất bại, còn có muội muội ở phía sau thì sao đây? Ta nếu như thất bại, muội muội ta đều lúc nào cũng có thể gặp họa. Ai! Sự tình hỗn loạn rối mù, rốt cuộc nên tìm cách đối phó như thế nào mới là chính xác? Quyền thuật của cô gái họ Đường này quá lợi hại, cho dù là ta hiện tại quy ẩn tại núi sâu rừng già, toàn tâm toàn ý, cho dù là khổ luyện năm năm nữa, vạn sự mặc kệ, cũng chỉ sợ vô vọng không thể vượt qua nàng ta."

"Huống hồ tâm tình của ta bây giờ đã rối loạn phiền não, thế sự nhiều lộn xộn, căn bản không có cách nào toàn tâm toàn ý tái luyện võ đạo được nữa rồi."

Trần Ngải Dương hiểu biết rất rõ ràng tình cảnh hiện tại quá phức tạp, nếu như cho hắn thời gian, tất cả cũng đều không quản, toàn tâm toàn ý giành hết thời gian đầu nhập tiến vào nghiên cứu quyền thuật.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK