-Bóp chết thiên tài sao?
Nghe Lâm nhã Nam nói, Vương Siêu lật xem tập tài liệu trước mặt, sau đó nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một chút, sau đó thở ra một hơi thật dài:
-Trên tư liệu có nói qua, tay Diệp Huyền này khi mười ba tuổi đã tập luyện quyền kiếm ngay bên dưới thác nước, từng được rất nhiều bậc võ học tôn sư Nhật Bản chỉ điểm qua. Luyện được ba năm, sau lại tự thân mình tiến vào Bắc Hải băng tuyết mà ma luyện ý chí, khi y mười tám tuổi thì khiêu chiến đại sư Nam Trung Chính Nam của Bắc Hải Đạo hợp khí đạo . đánh một trận đã thắng. Người như vậy là kẻ si theo đuổi võ đạo, tòan tâm tòan ý truy cầu võ thuật. Mặc dù chỉ có mười chín tuổi, nhưng cũng không kém Cung Bổn Phản Thần, cũng thật rất khó đối phó đó.
-Bởi vì khó đối phó, cho nên mới nhờ cậu ra tay.
Lấy lại tư liệu, trên khóe miệng Lâm nhã Nam lộ ra nụ cười xinh xắn:
-Cậu cũng là thiên tài mà. Thiên tài đấu với thiên tài, thật đáng xem đây, ý của cấp trên lần này xem ra là muốn đả kích một chút vào lòng kiêu ngạo của giới võ thuật Nhật Bản. Lần này bọn chúng phái những thiếu niên thiên tài này hòanh tảo khắp địa hạ quyền đài cùng một số võ quán của chúng ta, xem ra chỉ là bước đầu dò xét mà thôi. Nếu như thành công, sau này chắc sẽ tung ra những hành động với qui mô lớn hơn nữa.
-Mặc dù bây giờ không giống như thế kỉ trước, giới võ thuật Nhật Bản cũng không gây ra sóng gió gì. Nói trắng ra là, chỉ là ngấm ngầm mà học hỏi tài nghệ của nhau mà thôi, có thể gọi là tự giao đấu trong dân gian Chính phủ lần này không nhúng tay vào, làm như không biết gì.
-Nhưng nếu mặc cho bọn chúng hòanhh tảo, mặt mũi cấp trên để ở đâu chứ. Võ thuật không thể đóng vai trò quyết định, nhưng cũng có thể xem là một lọai củng cố lòng tin. Cấp trên lần này giao phó kế họach này cho cậu, là để cậu vang danh trong giới võ thuật. Cơ hội như vậy rất tốt, ngàn vạn lần cậu không thể bỏ qua. Ta cũng là người trong nghề, dĩ nhiên tin tưởng vào trình độ của cậu.
- Ít tâng bốc ta thôi, đây là nhiệm vụ cấp trên giao, làm không được chắc là không xong.
Vương Siêu chớp mắt một cái nói:
-Ta cũng không phải là thiên tài gì, như Diệp Huyền mới chính là thiên tài thật sự, mười bảy tuổi luyện thông ám kình, tiến vào cảnh giới đỉnh cao của võ học, còn ta khi mười bảy tuổi, còn đang học đứng tấn.
-Cậu thật sự không nắm chắc sao?
Lâm Nhã Nam thấy Vương Siêu nói như vậy, không khỏi nhíu chặt lông mày lại, có chút lo lắng.
-Bản thân ta còn chưa gặp qua, sao có thể dễ dàng kết luận? Ta cũng không là thần tiên gì? Huống chi là lôi đài luận võ, thiên biến vạn hóa, cũng không phải là ai có võ công cao thì nhất định phải thắng đâu.
Vương Siêu cười cười, vẻ mặt bình tĩnh không một chút ngạc nhiên và căng thẳng..
-Vậy là tốt rồi, ta cứ nghĩ là cậu không có lòng tin mà thôi.
Lâm Nhã Nam cẩn thận đánh giá vẻ mặt Vương Siêu, gật gật đầu nói:
-Cậu nghỉ ngơi cho tốt, hiện tại ta phải đi sắp xếp một số chuyện, dù sao đây cũng là lần đầu giao đấu không chính thức, có thế lực ngầm bên trong quan sát, không thể công khai họat động được. Sau màn đấu võ, có khả năng gì diễn ra kế tiếp cũng không biết hết được, nhưng chắc là không có gì nguy hiểm, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi.
Vương Siêu biết Lâm Nhã Nam đi bố trí lực lượng bắn tỉa. Bảo vệ, ẩn núp chờ hành động. Dù sau, bây giờ bọn họ cũng không biết rõ thế lực đen với lính đánh thuê ở đây. Với lại lần này là đánh ở hắc quyền, không phải là luận võ chính thống.
Đánh hắc quyền, tất phải chuẩn bị thời khắc chạm trán súng ống phi pháp.
Lâm Nhã Nam vừa mới đi ra ngòai, Vương Siêu đã nghe được có tiếng gõ cửa.
-Chu Giai, là cô sao? Đã trễ như vậy, cô còn chưa ngủ sao?
Từ xa Vương Siêu đã nhận ra bước chân rất nhỏ này, nhận ra là tiếng của Chu Giai.
-Người mới đi ra kia là trợ thủ của cậu sao? Rất xinh xắn đó, vóc người cũng đẹp lắm.
Chu Giai mặc một bộ áo ngủ ca-rô rộng thùng thình, dưới chân mang đôi dép lê, mái tóc đen ướt sũng xõa dài tán lọan, hình như là vừa mới tắm ra.
-Không nghĩ ra, bây giờ cậu cũng biến thành kẻ xấu rồi, còn tìm nữ thư kí cho mình nữa.
Chu Giai tùy ý ngồi xuống, đôi mắt nhấp nháy đầy quyến rũ.
Lần này gặp Vương Siêu, hình như Chu Giai so với trước đây rất cởi mở, nói đùa mà không cố kị gì.
Vương Siêu dùng ánh mắt mình nhìn Chu Giai từ trên xuống dưới một chút, cuối cùng dừng lại ở bắp chân trắng như tuyết của nàng. Thấy vậy Chu Giai cả người cảm thấy không tự nhiên lắm, trừng mắt nhìn hắn, nghiêm mặt nói:
-Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy sao?
Vương Siêu thu hồi ánh mắt, lập tức đáp trả nàng:
- Đương nhiên là ta chưa từng thấy rồi.
-Cậu…
Nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó ngữ khí trở nên uyển chuyển:
-Tuy nhiên ta rất tò mò, cậu tại tỉnh S, chuyện làm ăn tốt thì cậu không làm, sao khi không lại chạy đến Sơn Đông mở ra võ quán? Được rồi, chuyện cậu và Triệu Quân ra sao rồi, chẳng lẽ do tránh né hắn mà ngươi chạy đến Sơn Đông sao? Đáng tiếc, ngày đó cậu giận nên bỏ đi, nếu không ta giới thiệu ngươi quen biết với mấy người con của những cán bộ cao cấp kia, chỉ cần có quan hệ tốt với bọn họ, họ Triệu kia sao dám động tới cậu. Dù sao bây giờ cậu ở Sơn Đông, lại có quan hệ với Liêu ca, tại Sơn Đông, ba tỉnh Đông Bắc, tiếng nói của Liêu ca cũng rất có phân lượng. Cậu có thể an thân rồi.
-Ta và Liêu ca cũng chỉ là bằng hữu trong giới võ thuật mà thôi, chỉ mới quen biết nhau. Tuy nhiên ta thấy Liêu ca là người rất giỏi giang, là con của một cán bộ cao cấp, vậy mà có thể luyện võ thuật tới cảnh giới thượng thừa.
-Cậu không nên mở miệng ra là khen chê võ công, ngậm miệng cũng nghĩ về võ công như vậy.
Chu Giai hơi nhếch khóe miệng lên một tí:
-Ta xem cậu và Liêu ca rất thân nhau, cậu phải giúp ta thuyết phục Liêu ca, ta cần anh ấy giúp ta phát triển sự nghiệp. Hơn nữa, cậu cũng muốn giúp ta mà!
-Được rồi, ai bảo ta nợ ân tình của ngươi chi!
Vương Siêu thầm thở dài một hơi, thần sắc ra vẻ như bất đắc dĩ vậy.
Cát Lâm – Trường Xuân.
Cũng vào đêm nay, bên trong đại sảnh của một Không Thủ đạo quán, một người mặc một bộ trang phục truyền thống Nhật bản, khuôn mặt đầy nét kiên nghị, thiếu niên đang nhắm mắt này vầng tráng lộ ra nét kiên cường bất khuất, lẳng lặng ngồi xổm, tòan thân giống như cây tùng cây bách chặt chẽ khít khao, một thanh mộc kiếm dài hai xích đặt trước mặt hắn.
Cũng vào lúc này, trước mặt người thiếu niên kia, có hai thanh niên người Nhật Bản khác đang cùng nhau đấu quyền, kẻ tới người lui, chiêu thức tung ra mang theo tiếng gió, đánh rất uy mãnh ngoạn mục.
Nhưng điều đặc biệt là người thiếu niên đang ngồi kia vẫn ngồi im bất động, mặc cho kình phong quét qua người, phản ứng của da cũng không có chút nào, xem ra khả năng khống chế lỗ chân lông của y đã đạt tới trình độ vô cùng chuẩn xác.
-Diệp Tử , Diệp Tử! Ngươi chỉ mới đến Trường Xuân hôm nay, lại đã chuẩn bị đi đánh đấm vào ngày mai sao? Không nghỉ ngơi một chút à?
Vào lúc này, một người con gái có tóc mái rất dài che khuất chiếc trán và đôi mắt to, ào vào chạy đến bên người thiếu niên kia, cũng ngồi quỳ xuống, ân cần thăm hỏi, trên nét mặt rõ ràng hiện ra sự ngưỡng mộ.
Cô gái này rất quen thuộc, nếu Vương Siêu nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra. Bởi vì nàng chính là người ở trên thuyền chở dầu, muốn chiếm tiện nghi của Vương Siêu, là Liễu Sinh Tình Tử.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK