Quyền thuật đến cảnh giới “Luyện hư hợp đạo”, là đem chân ý biến hoá tới chí hư chí vô chi cảnh (cảnh giới hư vô tận cùng), lúc bất động thì trong lòng vắng lặng, trống rỗng không cái gì có thể làm mình động tâm, về phần bỗng nhiên có gì đột nhiên xảy ra, mặc dù không thấy không nghe nhưng vẫn có thể cảm thấy mà tránh né được. Thuyết Trung dung nói rằng: "Chí thành chi đạo, khả dĩ tiên tri” (Đạo khi đã thành, có khả năng biết trước), cũng là ý này.
Người có thể đạt tới “Chí thành chi đạo”, trong ba phái quyền thuật, ta biết có bốn người mà thôi. Hình Ý Quyền Lý Lạc Năng tiên sinh, Bát Quái Quyền Đổng Hải Xuyên tiên sinh, Thái Cực Quyền Dương Lộ Thiền tiên sinh, Võ Vũ Tương tiên sinh. Bốn vị tiên sinh đều có tri giác bất kiến bất văn (tri giác không thấy không nghe, nhưng có thể cảm giác biết trước được sự vật, sự kiện).
Còn các vị khác đều chỉ có tri giác thấy, nghe, nếu như có chuyện bất ngờ, chỉ cần mắt thấy tai nghe, vô luận người tới nhanh như thế nào, họ cũng đều có thể né tránh được.
Người mà công phu mới nhập vào hư cảnh nhưng chưa tới cảnh giới chí hư (hư vô tận cùng), thì cũng chưa có tri giác bất kiến bất văn.
Còn người luyện tập quyền thuật các phái khác, cũng thường nghe nói có người tới cảnh giới như thế, có điều không biết rõ tên họ thế nào, chỉ ghi chép lại vậy mà thôi.
Trích từ tác phẩm ( Hình Ý Tự Chân ) của Tôn Lộc Đường.
***********
"Thế lực người Hoa kiều ở hải ngoại vô cùng rộng lớn. Các loại xã đoàn, bang hội, liên minh cơ cấu..., rất là phức tạp, có đen có trắng, cũng có lính đánh thuê. Thậm chí ở châu Âu còn có một xã đoàn người Hoa, trực tiếp gia nhập Liên Minh Châu Âu, hơn nữa tại hội nghị đầu não ở hạch tâm của Liên Minh Châu Âu còn âm thầm nắm giữ quyền lực rất lớn. Giống như người Do Thái có thể thao túng tuyển cử Tổng Thống ở Mỹ vậy."
Thanh đảo.
Gió trên mặt biển mềm mại, mang theo cảm giác mát mẻ, thổi tới toà biệt thự xa hoa ẩn giấu trong rừng cây cạnh bờ biển.
Hạt mưa rơi xuống lất phất, bao phủ ngoài khơi một mảnh mưa bụi mông lung, tựa như ảo mộng, ý cảnh dạt dào.
Liêu Tuấn Hoa đứng trong một lương đình* rộng lớn ở trung ương của biệt thự, hưởng thụ gió trên biển nhẹ nhàng phất hơi nước vào mặt. Tâm tình rất là thư sướng.
"Giai Giai, muội nếu muốn quay chụp một bộ phim tài liệu chân thực như thế, hầu như là không có khả năng hoàn thành. So với phỏng vấn ở chiến tranh Iraq còn nguy hiểm hơn rất nhiều."
"Ta không sợ." Chu Giai quật cường ngẩng đầu lên, sau đó hướng con mắt nhìn về phía Vương Siêu ở bên cạnh.
"Được rồi! Việc này không phải một sớm một chiều là xong, cứ nên chậm rãi mà tính toán, từng bước một thâm nhập thấu triệt." Vương Siêu cất lời hòa giải. “Liêu tổng, chúng ta nói chuyện võ công đi. Giai Giai kỳ thực công tác không thoải mái, cũng có nỗi khổ riêng."
"Không biết quyền thuật Chu lão tiền bối đã tới cảnh giới gì?"
Vương Siêu dời trọng tâm câu chuyện đi một chút.
"Sư phụ ta lúc tráng niên, công phu đã tiến nhập Hóa kình, tu luyện Tâm và Ý cũng đã bước vào hư cảnh, chỉ cần lỗ tai nghe được, mắt nhìn thấy được, thì vô luận công kích nhanh cỡ nào, đều có thể tránh né, trong đó thậm chí bao quát cả đạn bắn, đạn lạc... nói chung. Người đã trải qua rất nhiều chiến trường, nhưng không lần nào bị đạn lạc bắn trúng."
"Luyện thần phản hư là tu tập Tâm và Ý, đây là bước đầu của tri giác hiểu biết."
Vương Siêu trầm tư một chút, "Theo ghi chép miêu tả ‘Hình Ý tự chân’ của Tôn lão gia tử, đây là cảnh giới ở tầng thứ nhất, còn có cảnh giới Chí hư ‘bất kiến bất văn nhi năng giác nhi tị chi’ (không thấy không nghe mà vẫn có thể biết mà tránh né). Không biết Chu lão tiền bối đã đạt đến hay chưa?"
"Cảnh giới chí hư trong quyền thuật, đó đã là cảnh giới tối cao, cũng là đỉnh điểm của tu luyện tâm ý." Liêu Tuấn Hoa cười cười: “Trong sách Tôn lão gia tử cũng không phải nói qua sao. Người Tôn lão gia từng thấy, chỉ có bốn người: Hình Ý quyền Lý Lạc Năng. Bát quái Đổng Hải Xuyên, Thái Cực Dương Lộ Thiền, Võ Vũ Tương tiên sinh là có được tiên tri tiên giác (giác quan tiên tri), nguy hiểm còn chưa đến, bản thân cũng đã biết. Sư phụ ta đến bây giờ tuổi già, cũng không đạt đến cảnh giới như vậy. Đại khái Tâm và Ý còn chưa có tu luyện đến nơi đến chốn. Muốn đạt tới cảnh giới Chí hư, còn phải dựa vào cơ duyên, đôi khi cũng không liên quan gì đến việc tu luyện của cơ thể."
"Điều này đúng là không sai. Đạo Trung dung Nho gia không phải đã nói ‘chí thành chi đạo, khả dĩ tiền tri’ (đạo khi đã thành, có khả năng biết trước). Trong lịch sử có những bậc đại nho hiền giả tâm ý tu dưỡng đã tới đỉnh điểm, tuy rằng sức tay trói gà không chặt, nhưng thường thường có thể tiên tri (biết trước), từ đó tránh né được nguy hiểm." Vương Siêu nói mà khí phách phấn chấn như mặt trời mới mọc, mặt đầy hồng quang, thần thái sáng láng.
Tuy rằng hôm nay khí trời mưa bụi mông lung, nhưng Vương Siêu vẫn có thể cảm giác được bên trên tầng mây ánh sáng mặt trời đang mọc lên. Tâm và Ý của hắn phối hợp với ý cảnh và quy luật lên xuống của hai vầng nhật nguyệt, hiện tại đã tự nhiên bột phát, không cần phải dồn tâm trí mới làm được.
"Đỉnh cao gì đó, đối với bậc tông sư mà nói là rất bình thường, nhưng mà đối với chúng ta mà nói, thì càng nói càng khó hiểu, không có khả năng lý giải. Chính như người nông dân sáu bảy mươi tuổi không biết gì về mặt trăng vậy, cứ tưởng ở đó là Hằng Nga và thần tiên. Cảnh giới hiện tại của ta so với những vị Đại tông sư này, cũng chẳng qua như đám nông dân đó mà thôi. Có điều ta thấy huynh đài dường như lĩnh ngộ được cái gì tốt lắm, mỗi một ngày tinh thần và khí chất của huynh đài đều thay đổi biến hóa rất có quy luật?"
Liêu Tuấn Hoa ở cùng với Vương Siêu một ngày đêm, cũng thấy được Vương Siêu buổi sáng khí chất bồng bột ùn ùn dâng cao, buổi trưa bên trong bắt đầu ẩn chứa sự động tĩnh nhanh chóng, buổi chiều nhàn tản vui tươi, đến đêm thì yên lặng, tĩnh mịch. Thần thái khí tức biến hóa theo quy luật như vậy rất là kỳ diệu.
"Hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, chẳng qua chỉ là đạo lý cơ bản nhất của đạo dưỡng sinh mà thôi."
Đối với bằng hữu trong giới quyền thuật, Vương Siêu đối đãi càng thêm chân thành, không giữ lại chút hiểu biết nào. Con đường tu luyện hoặc là dò dẫm tìm tòi, hoặc là người khác chỉ điểm, nhưng cuối cùng vẫn là chính mình phải tự đi.
Cũng trong buổi sáng hôm đó, Thanh đảo mưa bụi mông lung, mà ở Singapore thì ánh nắng lấp loáng.
Trần Ngải Dương ở dưới một một bóng cây chậm rãi luyện Thái Cực Quyền.
Động tác của hắn đưa ra thu vào, từ trái qua phải, từ phải qua trái, thật tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Ánh dương quang xuyên qua tán cây hạ xuống, để lại trên người hắn những điểm sáng loang lổ. Đong đưa theo thân thể lay động của hắn, những điểm sáng này tựa như những phiến kim lân.
Ộp ộp, ộp ộp, ộp ộp!
Thanh âm liên tiếp tựa như trâu rống, cũng tựa như tiếng ếch kêu từ bụng, ngực, các đốt xương toàn thân hắn trên dưới phát ra.
Đây là tinh yếu bí truyền luyện tủy "Điếu thiềm kính"** của Thái Cực Quyền.
Trần Ngải Dương lần lượt từng đòn đánh ra, thanh âm “Ếch trâu kêu" này ngày càng lớn, chấn động lũ chim sẻ trên cây phải bay lên, chao qua lượn lại.
Đột nhiên, cả người hắn mềm mại nhảy tới, hướng tới thân một cây đại thụ, tay chân cùng sử dụng, cả người thật giống như một con mèo, mạnh mẽ thẳng tắp leo lên trên, cả người ôm hết cây đại thụ.
Đây là một chiêu trong thân pháp Thái Cực Quyền "Ly Miêu Thượng Thụ" (Con báo leo cây). Khi hắn thi triển ra, thực sự như hóa thành một con báo lớn.
Lên xuống hai ba lần, Trần Ngải Dương chợt quay cuồng một cái, hai tay thành vòng tròn, một duỗi một co, chuẩn xác đem một con chim sẻ vừa muốn vỗ cánh bay lên bắt được trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cầm, sau đó xuống khỏi cây.
Toàn bộ các động tác đó mau lẹ mềm mại, làm kẻ khác xem mà than thở không thôi.
Lúc bắt được chim sẻ xong, hắn mở lòng bàn tay ra, chim sẻ lập tức vỗ cánh bay lên. Thế nhưng vô luận như thế nào, trong nháy mắt lúc chim sẻ vỗ cánh, từ lòng bàn tay của Trần Ngải Dương liền phát ra một cổ Ám kình nhu hòa, triệt tiêu thế bay lên của chim sẻ.
Sau đó bàn tay Trần Ngải Dương khẽ rung lên, chim sẻ liền run rẩy rơi vào trên vai hắn.
Hắn lên trên xuống dưới, đứng lên ngồi xuống, chim sẻ cũng vẫn dán ở trên người hắn mà bay loạn. Mỗi một lần chim sẻ bay lên, Trần Ngải Dương đều có thể chuẩn xác dùng chỗ thân thể sát với chim sẻ, phát ra Ám kình, mà triệt tiêu lực bay.
Cứ như vậy chim sẻ như xoay tròn trên dưới chung quanh thân thể của Trần Ngải Dương, vĩnh viễn bay không thoát.
Đột nhiên, một tiếng ếch kêu bạo phát, Trần Ngải Dương mạnh mẽ thu công, chim sẻ lập tức bị chấn ngất ở trên mặt đất.
Trần Ngải Dương nhặt chim sẻ lên, vỗ vỗ hai cái. Chim sẻ liền tỉnh lại, vỗ cánh bay lên, đảo mắt đã ẩn người ở trên cây.
"Chúc mừng, chúc mừng! Ông chủ, Ngài rốt cục đã đưa Thái Cực Quyền kình tán hết toàn thân, tiến nhập thượng tầng Hóa kình của võ học rồi."
Từ xa một nam nhân vóc dáng khôi ngô đang đi tới.
Nam nhân này mặt tròn, lông mày thưa, thế nhưng cốt cách vóc người đều như đao khắc rìu gọt, biểu hiện ra những góc cạnh sắc bén.
Hắn chính là trợ thủ đắc lực của Trần Ngải Dương, cũng là một vị cao thủ Vịnh Xuân Quyền, Thối quyền, Hồng môn trường quyền: Lâm Lập Cường.
"Cũng là nhờ vào cuộc nói chuyện năm ngoái với đại sư tuổi trẻ Vương Siêu, người đã chiến thắng Trương Uy. Lý giải đối với quyền thuật của vị đại sư này rất thâm sâu, với ta có rất nhiều ý nghĩa, tới giờ ta cuối cùng đã vượt qua quan ải cuối cùng, tiến nhập vào thượng tầng. Đúng rồi, hôm nay là ngày lão gia tử xuất viện mở cuộc họp. Bên kia động tĩnh thế nào?" Trần Ngải Dương hỏi.
"Theo tin tức vừa tới sáng nay, nghe nói Trần Tân vừa từ nước Mỹ trở về đêm qua đã biến mất, tới giờ vẫn không thấy hình bóng, nhưng chẳng qua không ai để tâm cả." Trên khuôn mặt tròn của Lâm Lập Cường hiển lộ ra một tia khinh thường.
"Trong một gia tộc, luôn luôn có kẻ ăn chơi trác táng. Nếu muốn toàn bộ đều là tinh anh, như vậy căn bản là không có khả năng." Trần Ngải Dương đi tới một vòi nước phun tẩy rửa thân thể. "Mặc kệ hắn ta, nhất định là chạy tới chỗ nào tiêu dao khoái hoạt rồi. Lão gia tử thế nào cũng sẽ không lưu ý tới hắn. Đi, tới tổng bộ dự họp."
Trong đại sảnh Tổng bộ tập đoàn Trần thị, một lão nhân ngồi trên xe lăn đầu tóc trắng toát, dáng người gầy gò, hốc mắt trũng sâu, thế nhưng vẫn luôn tản ra tinh quang sắc bén.
Một thiếu phụ trung niên đẩy xe, hai bên phải trái lão có bốn năm trung niên nam tử mắt nhìn không chớp. Trừ mấy người đó ra, còn có mười mấy nhân viên cao tầng của tập đoàn Trần thị.
Lão nhân chính là người lãnh đạo tối cao tập đoàn Trần thị: Trần Lập Ba.
"Ngải Dương, A Lệ, Đại Quyền bọn họ có tới không?" Trần Lập Ba phát ra thanh âm già nua hỏi.
"Xe đã tới bên ngoài, sẽ tới đây rất nhanh thôi.” Một lão nhân họ Trần khẽ nói.
"Ừm, chờ bọn họ một chút. không cần phải đi lên trước." Trần Lập Ba nhìn phòng khách huy hoàng, xung quanh là những khuôn mặt cung kính, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, âm thanh tiếng bước chân mềm nhẹ trầm ổn truyền vào lỗ tai hắn, con mắt Trần Lập Ba lập tức mở ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK