• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Thật đáng tiếc!"

Vương Siêu nhắm chặt mắt mình, thở dài một hơi, tựa hồ như muốn đẩy ra hết mọi phiền muộn ở trong lòng với một hơi này. Tiếng súng tan qua, sau đó liền nghe thấy một tiếng "bịch", thân thể của gã trung niên rơi xuống cánh đồng, thủ chưởng chỉ còn cách ngón chân Chu Giai có một tấc, nhưng hắn đã không còn khí lực, cái khỏang cách một tấc này giờ đã xa vời vợi.

Chu Giai sắc mặt nhợt nhạt, bộ ngực cao vút phập phồng kịch liệt, qua mấy phút sau mới trấn tĩnh trở lại. Cô liên tục thối lui mấy bước, sau khi đứng vững rồi mới thóang gượng cười, nói ra một câu mà ngòai bản thân ra ai cũng đều không hiểu: "Cách bắn súng phải tập rất lâu mới có được độ chính xác. Vả lại, tay cầm phải vững, khi bắn phải thật bình tĩnh, có như vậy mới bắn chính xác được. Nếu không phải vì đã tập bắn bia lâu, thì lần này súyt nữa mình đã sẩy tay rồi. Không tưởng tượng được kẻ luyện võ lại lợi hại như vậy, trúng nhiều đạn thế mà vẫn lao được đến sát bên thân."

Vương Siêu chỉ nói mỗi câu "Thật đáng tiếc!" rồi cũng không nói gì thêm nữa. Từ từ mở mắt ra, hắn liếc nhìn gã trung niên đang nằm ở dưới, thấy gã nằm sấp, người vươn về phía trước, đầu ngẩng lên, mắt vẫn còn mở trừng trừng.

Thở dài thêm một hơi, hắn chậm rãi bước tới, an ủi vuốt mắt gã một cái, đồng thời cũng là an ủi tâm tình đang bị kích động của chính mình.

Cái câu "Thật đáng tiếc!" ấy của Vương Siêu bao hàm hai ý. Thứ nhất là quyền thuật của gã trung niên này hết sức cao cường, nếu như chính thức tỷ võ, hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của gã. Thậm chí lúc vừa rồi đả đấu, nếu mà đối phương bình tĩnh hơn thì chưa đến mười phút bản thân hắn vì vận động kịch liệt, khí tức trong cơ thể sôi trào, không phong bế được lỗ chân lông, cuối cùng cũng sẽ nhụt chí, không chống đỡ nổi.

Mặc dù Chu Giai đến vừa lúc cũng xem như là đã cứu hắn một lượt, nhưng nói cho cùng, đây là một cao thủ hiếm có. Hắn luyện quyền trong mấy năm gần đây đã trải qua không ít trận chiến đấu, nhưng chưa từng có cái cảm giác hồi hộp khẩn trương như lần này, tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại thật thỏa nguyện. Vậy mà đối thủ bỗng dưng chết dưới nòng súng, nên hắn nhất thời cảm thấy vô cùng cụt hứng và tiếc nuối.

Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa để nuối tiếc chính là hai chiếc va-li da đầy ắp tiền. Lúc Chu Giai chưa đến, Vương Siêu vốn vẫn suy nghĩ biện pháp chiếm làm của riêng, nhưng khi Chu Giai xuất hiện, chuyện đó đã không dễ xử lý nữa.

Trừ phi bây giờ Vương Siêu đột nhiên nổi ác niệm, giết người diệt khẩu để cướp tiền, nhưng ngẫm lại thấy nó không có thực tế. Đừng nói là cảnh sát ở phía sau có thể đến bất cứ lúc nào, mà ngay cả Chu Giai cũng đã là một vấn đề. Cho dù không phải là hắn làm, nhưng nội chuyện hắn không bảo vệ được cho chu tòan cũng sẽ khiến hắn gặp phải rắc rối lớn không đáng có.

Đã thấy qua trận đấu súng này, Vương Siêu cũng biết lợi hại, không muốn giết người vì tiền để rồi toi mạng.

Mặc dầu trống ngực đập nhanh trong sát na này, nhưng có lẽ động tác ngồi xổm xuống vuốt mắt cho gã trung niên đã khiến cho tâm tình của hắn bình phục trở lại.

Lúc này Chu Giai cũng đã phát hiện cặp va-li da rơi vãi trên cánh đồng, thấy không hề hấn gì, liếc mắt nhìn liền lấy làm kinh hãi. Vương Siêu không nhận biết được tiền Euro, nhưng mà cô lại biết. Một đống tiền này, mỗi tờ đều có giá trị là 500 đồng, đổi ra Nhân dân tệ cũng đến bốn năm nghìn đồng. Hai chiếc va-li như vậy không biết là chứa bao nhiêu tiền.

"Anh ta... coi tiền như rác! Trước đây mình cứ tưởng chỉ trong truyện và trên TV mới có loại người này, không ngờ ngòai đời cũng có kẻ như vậy!"

Mặc dù Chu Giai đã thấy qua không ít tiền, nhưng vẫn bị số tiền Euro khổng lồ này kích thích một chút. Nhưng khi thấy Vương Siêu không chút liếc mắt đến số tiền trên mặt đất, ngược lại còn giúp vuốt mắt cho đối thủ đã chết, tự đáy lòng không khỏi dấy lên một cảm giác vĩ đại đối với hình tượng của Vương Siêu.

Cô lại không hề biết được Vương Siêu thứ nhất là không nhận ra tiền Euro, thứ hai là cái động tác vừa rồi đã làm lắng đi tâm trạng ưu tư và chút ác niệm của bản thân hắn.

"A hèm... Được rồi, không cần phải cảm khái nữa!" Trấn tĩnh lại sắc mặt, Chu Giai phát hiện tiếng nói của mình có chút lạc giọng đi, bèn ho khan hắng giọng một tiếng, "Tôi cũng là lần đầu dùng súng bắn người, trước đây cùng lắm chỉ là tập bắn bia. Mới vừa rồi anh và hắn giao thủ, tôi đã trông thấy. Ài! Để một cao thủ chết dưới súng, tôi cũng không vui lòng gì, tôi hiểu được tâm trạng của anh."

Vừa nãy Vương Siêu thở dài, trông rất là cảm khái, trên mặt hiện ra vẻ tiếc nuối sâu sắc và sự thấu hiểu cảm thông. Chu Giai là ký giả, đã tiếp xúc với nhiều người, nên ngay lập tức hiểu được những ý tứ bao hàm trong cái thở dài đó của hắn.

Dẹp hết thảy những ưu tư trong lòng, thần tình của Vương Siêu chợt trở nên họat bát trở lại. Ở trước mặt Chu Giai, hắn thủy chung vẫn không hề liếc mắt tới những tờ tiền rơi vãi trên mặt đất.

"Cao thủ quyền thuật, bất luận là thiện hay ác, chết dưới họng súng đều là một nỗi bi ai. Tông sư Bái Quái môn Trình Đình Hoa, tông sư Hình Ý môn Tiết Điên năm đó cũng là một dạng như vậy." Trong ngữ khí của Vương Siêu lộ ra nỗi thê lương sâu sắc. Đây tuyệt không phải là hắn diễn trò trước mặt Chu Giai, mà là sau khi hắn kiến thức qua uy lực của hỏa khí, tâm ý tự nhiên muốn thổ lộ giải bày.

Bát Quái môn Trình Đình Hoa chết dưới họng súng của liên quân tám nước, chính là đại anh hùng của hắn.

Tông sư Hình Ý môn Tiết Điên là sư đệ của Thượng Vân Tường, Quán trưởng của Dân Quốc Thiên Tân Quốc Thuật quán năm đó, một thân võ công đã đạt đến cảnh giới hóa thần, hơn nữa còn viết sách lập thuyết*, đem Quốc Thuật truyền thống phát dương quang đại. Tiếc rằng sau giải phóng ông đã bị chính phủ nhân dân xử bắn.

Những thứ này là Vương Siêu đọc được từ trong lịch sử Quốc Thuật. Hắn lúc nào cũng có một loại cảm giác, kẻ luyện quyền nếu phải chết cũng phải chết dưới đầu quyền, không thể chết dưới họng súng.

Với Chu Giai, đây là lần đầu cô dùng súng bắn chết người, mặc dù biết sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng chung quy chính tay đã tước đi một nhân mạng, tinh thần bị kích động, nên không khỏi cũng hòa chung cùng nỗi ưu tư của Vương Siêu.

Bước tới vỗ vai Vương Siêu, đang muốn mở lời khuyên nhủ vài câu, đột nhiên nàng khuỵu chân xuống kêu lên "Ui da!"

Vương Siêu vội đưa tay ra đỡ: "Sao vậy?"

"Ban nãy chạy nhanh, không cẩn thận đã bị trật chân!" Khuôn mặt tươi cười của Chu Giai lộ ra một chút đau đớn.

"Vậy để tôi dìu cô về."

"Nhưng còn đống tiền này thì sao?"

"Báo cho cảnh sát, để bọn họ tới xử lý đi." Vương Siêu trầm tĩnh nói. Hắn vừa rồi đã không còn là một thằng thanh niên lỗ mãng vì trăm ngàn đồng mà động sát tâm năm ngóai nữa. Trải qua một năm tôi luyện, trải nghiệm xã hội, hắn đã biết được lựa chọn thiệt hơn.

"Ừm." Chu Giai gật đầu, nhìn thi thể của gã trung niên nằm trên mặt đất, tòan thân không khỏi rùng mình một cái, "Mau đi thôi!"

Vương Siêu vừa mới dìu Chu Giai đi được mấy bước thì trên cánh đồng bắp truyền tới một lọat trận âm thanh xào xào xạc xạc, rồi tiếp theo đó Tào Nghị và mấy đặc cảnh xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vừa thấy Vương Siêu và Chu Giai, Tào Nghị không khỏi sửng sốt, lập tức lo lắng hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

"Tôi không có gì, chỉ trật chân một chút, trước mặt là một gã trọng phạm bị trúng đạn, hình như còn mang theo rất nhiều tiền phạm pháp. Các ông đi lục xóat thử đi!" Chu Giai nói.

Tào Nghị lập tức đưa mắt, mấy viên đặc cảnh ở cạnh bên liền lao lên.

"Tốt lắm, chúng tôi vừa rồi đã kiểm tra nhân số, cái gã chạy trốn đó gọi là Lâm Lập Quân, hắn và ca ca hắn, Lâm Lập Cường, đều là nhân vật chủ chốt nhất của tập đòan Singapore họ Trần tại khu vực Đông Nam Á, cao thủ võ tự do. Lần này đến là để khai thông thị trường nội địa, tự thân ra mặt để giao dịch thuốc phiện, lên kế họach ký kết hợp đồng, tạo sự tín nhiệm rồi sau đó sẽ chuyển tiền qua tài khỏan. Cái vụ án này đã được chúng tôi chuẩn bị hơn một năm, hơn nữa số tiền giao dịch rất lớn, lần giao dịch thứ nhất đã trên chục triệu, mà còn giao dịch bằng Euro. Ở trong kho xưởng chúng tôi không hề tìm ra số tiền phạm pháp, rõ ràng là bị tên Lâm Lập Quân này mang đi đào tẩu, không nghĩ được hắn đã trúng đạn. Lần này chúng ta đã lập được đại công rồi."

Lời Tào Nghị vừa nói khiến cho Vương Siêu có chút kinh hãi. Không ngờ rằng thứ gì công an cũng đều đã điều tra được hết rõ ràng, cũng may là mình chưa có nổi lòng tham chiếm lấy số tiền đó.

"Mấy tay ký giả đồng nghiệp của tôi ra sao rồi?" Chu Giai hỏi.

"Một người bị thương ở tay, có điều thương thế không nghiêm trọng lắm, đã đưa vào trong bệnh viện rồi."

"Vậy thì tốt!" Chu Giai gật đầu, nét mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, "Nãy giờ tôi cũng đã mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi, anh đưa tôi về nhà nhé."

Câu cuối cùng hiển nhiên là dành cho Vương Siêu.

Tào Nghị gật đầu với Vương Siêu, bộc lộ một ánh mắt hài lòng, lúc đi lướt qua người Vương Siêu nói nhỏ: "Lần này cậu làm tốt lắm, chuyện hợp đồng làm ăn đó của cậu hãy để tôi lo, ngày mai sẽ nói cho cậu kỹ hơn về mọi tình hình."

Vương Siêu nhướng lông mày, nửa cười nửa như không, cũng không có lên tiếng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK