• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nếu như muốn nói về lịch sử trên sách vở, cần phải nói đến sự liên quan đến Nhật Bản. Đây là một tranh chấp trong lịch sử không thể tránh né, không thể phủ định.

Vương Siêu từng đọc sách về dưỡng khí, đọc về lịch sử Quốc thuật, cũng hiểu được chút ít tình huống viết trong đó.

Không nói đến chuyện “Karate” phát xuất từ “Đường thủ”.

Cũng không nói đến chuyện Tổ sư Chi Thắng Bình của “Aikido" (Hợp khí đạo) lúc tuổi còn trẻ từng tham gia chiến tranh Nga- Nhật ở miền Đông Bắc học được Thái Cực Quyền.

Trong “Cực chân Karate" (Tả thực về Karate) có nói, vị Tổ sư Đại Sơn từ năm 1932 đến năm 1938 ở tại một nông trường Đông Bắc Mãn Châu, học được “Thập bát thủ” của Nam Quyền.

Lại càng không nói đến chuyện trong ba năm thời Dân Quốc, võ sĩ Thái Cực Hình Ý đại sư Hác Ân Quang của Trung Hoa đi sang Nhật Bản dạy võ cho người Hoa kiều ở Nhật Bản, lại bị một vị cao thủ kiếm đạo Nhật Bản giả mạo thành người Hoa tiến vào học trộm, cuối cùng ra mặt đấu với Hác Ân Quang, Hác Ân Quang không thể thắng được nên phát buồn bực mà chết.

Chỉ cần nói riêng chuyện ở Thượng Hải, Tinh võ Thể dục Hội của Hoắc Nguyên Giáp xô xát với Hồng Khẩu Trường của Nhật Bản đã viết thành vô số phim kịch trên TV, vô số truyện ngắn, tiểu thuyết, dân gian truyền kỳ, đến nay vẫn được nhiều người ưa thích.

Vô luận từ người lớn đến trẻ em, người nào mà còn chưa từng nghe qua lời ca: “Vạn lí Trường Thành vĩnh bất đảo, thiên lí Hoàng Hà thủy đào đào....”

(Trường Thành vạn dặm nêu cao
Vĩnh hằng bất khuất mà sao oai hùng
Hoàng Hà ngàn dặm mịt mùng
Nước kia dậy sóng như cùng thiên thu...)
Những ân ân oán oán ở trong đó, nhất là thời cận đại, cũng đủ để viết ra vô số sử thư dày cộp.

Ngay khi Vương Siêu từ miệng Trần Bân nghe được Tình Tử bên cạnh Từ Chấn là người trong giới võ thuật Nhật Bản, nghi vấn trong lòng hắn không khó để giải thích.

“Nguyên là như vậy, khó trách cô ta lại chủ động nhảy ra khiêu chiến. Quả nhiên là muốn chiếm tiện nghi. Ta nghĩ rằng Từ Chấn mặc dù cùng ta có cừu hận giết đồ đệ, nhưng dù thế nào cũng là một vị quyền thuật đại sư, sao có thể dạy dỗ ra loại đồ đệ không có quy củ như vậy chứ?”

Đại sự luận võ lần này Vương Siêu chiến thắng. Danh tiếng lập tức lên cao như mặt trời chính ngọ, có thể nói xuất ra danh đầu ở giới võ thuật Đông Nam Á.

Nếu như có người nào đó chỉ cần tùy tiện thắng được hắn một chiêu nửa thức, lập tức sẽ nở mày nở mặt thật lớn, rạng danh lập nghiệp. Sự hấp dẫn như vậy có thể nói là không nhỏ, nhất là trong hiện tại đúng lúc hắn đang bị nội thương, thân thể suy yếu.

“Vị Tiểu Tý Thánh này vẫn còn có phong độ một bậc đại sư, chỉ không biết tại sao hắn ta lại dẫn theo một nữ nhân Nhật Bản đến xem cuộc luận võ của ta?” Nhìn thấy Từ Chấn rời đi, Vương Siêu thấy có chút cảm khái.

“Tập đoàn Thiên Nhạc của Từ Chấn có vô số mối làm ăn với các xí nghiệp của Nhật Bản. Phụ thân Liễu Sinh Thủy Minh của nữ nhân Liễu Sinh Tình Tử này, là Đại đổng sự của công ty liên doanh Mitsubishi, bản thân lão ta cũng là Quán chủ tiền nhiệm của Karate đạo quán, có trao đổi võ thuật với Từ Chấn. Thế nhưng cho dù nói như thế nào, cừu hận sát đồ cuối cùng vẫn là chuyện bên trong giới võ thuật người Hoa chúng ta với nhau, làm sao có thể để một tiểu nữ nhân Nhật Bản cướp lấy tiện nghi? Anh vừa đánh bại Trương Uy xong, nếu bây giờ lại bị tiểu nữ Nhật Bản này đánh bại thì danh tiếng Quảng Đông Tam Hổ của Từ Chấn đặt ở đâu chứ hả?”

Người sáng lập ra nền võ học Không Thủ đạo Karate cương nhu là Cung Thành Trường Thuận. Năm 1906 đến Phúc Kiến Trung Quốc học Bạch Hạc quyền pháp của Nam Thiếu Lâm cùng với các loại kỹ xảo, cuối cùng về nước sáng lập lên lưu phái cương nhu này.

Cái tên "cương nhu" này, chính là từ tám chữ khẩu quyết quyền kình bí truyền trong "Võ bị chí" ở môn phái Bạch Hạc là “Pháp cương nhu thôn thổ, thân tùy thời ứng biến”.

Trần Bân cười lên khanh khách, hai con mắt xinh đẹp cong thành hình lưỡi liềm, nhìn sắc mặt Vương Siêu một chút rồi nói: “Vì anh ép hút khí vào quá mạnh mẽ nên tế bào phổi bị xé rách. Được cái thể chất của anh rất tốt, công phu thâm hậu, hiện tại thì có thể yên lòng, có điều tối thiểu trong thời gian nửa năm nhất định không thể cùng người động thủ.”

Trần Bân cũng là cao thủ luyện Thái Cực quyền, mặc dù so với ca ca Trần Ngải Dương của nàng còn kém rất nhiều. Nhưng nhãn lực của nàng độc đáo, nhận thức rất rõ với cơ thể người. Nàng nói chuyện với Vương Siêu mấy câu, quan sát chốc lát, đã nhìn ra nội thương của Vương Siêu là rất nghiêm trọng.

Phổi bị rách, máu bị ứ tắc ở khí quản, chuyện này không giống như đứt tay gẫy xương, hơi chút không để ý, là phải mất mạng ngay.

Nội thương cùng ngoại thương khác nhau rất nhiều. Ngoại thương cho dù biểu hiện bên ngoài rất là dọa người, nhưng trị liệu phi thường thuận lợi, di họa về sau cũng ít.

Nhưng nội thương lại không giống vậy. Từ biểu hiện bên ngoài nhìn không có dấu hiệu nào, thậm chí ngay chính người trong cuộc cũng không biết, bởi vì hệ thống thần kinh trong lục phủ ngũ tạng so với trên da thịt có ít hơn rất nhiều, có chỗ thậm chí còn không có.

Cho nên để người khác nhận ra mình có nội thương, vậy thương thế đã biểu hiện đi ra bên ngoài, cũng là khi bệnh đã nhập sâu mà phát tác ra, trị liệu đều không có cách.

Công phu của Vương Siêu mặc dù chưa luyện đến cấp độ trong ngoài hợp nhất, thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, nhưng trình độ mẫn cảm của phổi cũng từ từ tăng mạnh, cảm giác đối với các cơ quan trong cơ thể mình cũng từ từ nhạy cảm theo. Hắn tự nhiên biết rõ tính chất nghiêm trọng trong thương thế của mình.

Phổi liên quan đến chuyện hô hấp, mà luyện võ là một dạng vận động cần đến hô hấp kịch liệt, nhất là khi động thủ đánh người “Tuyền tòng khẩu xuất" (toàn từ mồm xuất ra). Lúc mãnh liệt công kích đối thủ, một hơi khẩu khí liên tục không ngừng nghỉ, vậy phải cần đến một lực lượng cơ năng của buồng phổi lớn đến mức nào?

Vương Siêu hiện tại bị tổn thương ở phổi, chẳng khác gì chuyện vứt bỏ căn bản của hô hấp, nếu đánh quyền thì còn ra cái lực lượng gì nữa?

Ngay lúc hắn cùng Trần Bân nói chuyện, các vị quyền sư được mời tới ngoài Từ Chấn cũng lần lượt lên xuồng rời đi.

“Triệu lão đệ, đi thôi!”

Ngô Dĩnh Đạt xem ra trong ba vị Thái tử con ông cháu cha là một người khôn khéo nhất. Hắn thấy chuyện đã tới tình trạng này, lập tức nên trở về bàn bạc kỹ hơn, tìm đối sách mới, chứ không nên ở lại trên thuyền.

Đây là thuyền của tập đoàn Trần Thị. Bọn họ dù có thua không phục, cũng không dám ở trên thuyền làm ra cái âm mưu gì. Càng thêm nữa là sinh ý của tập đoàn Triệu Khoa hàng năm vẫn làm ăn rất nhiều với tập đoàn Trần Thị.

Nhìn thấy Trần Bân cười khanh khách nói chuyện cùng Vương Siêu. Ngô Dĩnh Đạt lập tức hiểu rằng tập đoàn Trần Thị đã nhìn trúng Vương Siêu, muốn lôi kéo kết thân hay thu nạp người này.

Mặc dù tập đoàn Triệu Khoa có mối làm ăn mật thiết với tập đoàn Trần thị, nhưng theo đạo lý bằng hữu của địch nhân cũng là địch nhân của mình thì tập đoàn Trần Thị không nên làm thế. Nhưng quan hệ giữa tập đoàn này cùng tập đoàn kia chẳng khác nào giao phong giữa các quốc gia, không có địch nhân vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Triệu Quân thua thảm trận này, sắc mặt có chút trắng bệch. Ngô Dĩnh Đạt sợ hắn nổi cái tính nết công tử đồng bóng lên, không để ý đến đại cục, gây ra sự tình gì không tốt nên lập đưa mắt cho Vương Tiểu Lỗi, để hắn nói chuyện với Triệu Quân, rồi gọi người mang thi thể Trương Uy đi.

Dù có thế nào đi chăng nữa thì Trương Uy cũng là quyền thủ của tập đoàn bọn họ, chết xong phải nhặt xác là chuyện đương nhiên.

Một giờ sau người trên thuyền đã đi về sạch sẽ, thậm chí cả Tiết Liên Tín cũng được một bầu đoàn thê tử vũ thuật gia như "quần tinh củng nguyệt" (sao trời quây trăng) đưa lên du thuyền rời hướng Phúc Kiến Đài Loan mà đi.

Lúc này, trên cả boong tàu cũng chỉ còn lại Vương Siêu, Triệu Tinh Long, Diêu Hiểu Tuyết, Trần Bân, Trần Ngải Dương cùng với đám vệ sĩ, nhân công quét dọn boong tàu.

“Ta cũng nên cáo từ thôi.” Vương Siêu đã sớm có ý định rời đi, nhưng vẫn bị Trần Bân giữ lại. Lúc này kẻ xấu đều đã đi về hết, nên hắn cũng muốn lập tức cáo từ.

“Không cần phải cấp bách như vậy! Chúng ta vẫn là bằng hữu, ngồi xuống một lát đi!” Trần Bân vẫn tươi cười rạng rỡ như trước, nhưng Vương Siêu thấy nhìn kiểu nào cũng có vẻ như là mẹ mìn đang tìm cách bắt cóc trẻ em, như sói già đóng giả bà ngoại dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK