Vương Siêu từng bước từng bước từ trong đại viện Trụ sở Quân khu đi ra, chỉ thấy bên ngoài ánh nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh, mấy con chim sẻ chi chi hót liên tục. Ngó lên nhìn mặt trời đang chiếu rọi, hắn mới biết vừa rồi nghe Lý lão gia thổi tấu một khúc kèn đồng Trumpet đã qua những ba bốn giờ.
“Trong Minh kính vô ý mà động, tinh yếu của tự nhiên bộc phát chính là ‘Gân cốt phải thả lỏng, Lấy da lông để công’, ngoài cứng trong lỏng. Song đây chỉ là những yếu tố mà thân thể cần làm đến, cũng chưa phải là nội kình Ám công.”
“Nội Tam Hợp trong Ám kình cùng với Tâm và Ý có liên hệ. Ta trước kia mặc dù biết nếu người trong lòng nóng nảy, sẽ đổ mồ hôi toàn thân, so với sự vận động hết sức còn mạnh hơn nhiều, đây chính là sức mạnh của Tâm và Ý. Nhưng là phải làm như thế nào để vận dụng cỗ lực lượng này vào trong thực chiến, phát huy ra được toàn bộ sức mạnh cuả Tâm và Ý, vận dụng tự nhiên thì lại là một khoảng cách không thể vượt qua nổi, khoảng cách này cũng chính là ý cảnh cụ thể của ‘Đánh người phải nhanh ở nơi tay’ trong lời của Trình Đình Hoa tiền bối."
Vương siêu trong lòng suy tư: “Đoạn khoảng cách này nếu có thể vượt qua, võ nghệ trở thành đạo nghệ, cũng chính là đã đạt đến tinh túy của Quốc thuật."
Trong lòng hắn hồi tưởng lại những gì đã nghe thấy, đã nhìn thấy một ngày một đêm vừa qua, mặc dù không thể cùng Lí lão gia tử tiến hành thăm dù cụ thể, cũng không được chính thức cùng vị lão chiến sỹ Hồng quân từng kinh qua chiến trường, thân kinh bách chiến này giao chiến để có thể thu được kinh nghiệm thực chiến, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyến đi này không uổng công.
Bởi vì tất cả những vấn đề mà hắn đang đau khổ suy nghĩ, đều chỉ ở trong một ngày một đêm này thu được ấn chứng và giải thích.
“Hai vị lão nhân đó đều đã từng chém giết trên chiến trường, ý chí kiên cường, tuy nhiên khi đối diện với sự hủ hóa biến chất của lớp con cháu hậu bối thì lý tưởng cao đẹp mà cả đời truy cầu phấn đấu đã tan biến, thế nhưng lại hồn nhiên lộ ra tâm linh trong sáng như trẻ sơ sinh… “
“Tâm linh trong sáng như trẻ sơ sinh. Ý chí kiên cường như sắt thép … đây chính là sự ảo diệu trong Nội Tam Hợp. Ảo diệu trong quyền thuật rất gần với nhân sinh, không hiểu nhân sinh, sẽ không thể hiểu được nội kình chân chính. Tâm không trong sáng, ý chí không kiên định thì không thể vận dụng được nội kình. Tâm … Ý … Tâm và Ý … Tâm Ý lục hợp, khó trách Hình Ý quyền đời trước đều kêu là Tâm Ý Lục Hợp quyền thuật. Nguyên do là như vậy.”
“Hai năm nay bản thân ta vẫn ngày đêm khổ luyện, nhưng sự tiến bộ của quyền thuật lại ngày càng chậm lại, nguyên là do Tâm không trong sáng, trong lúc tiếp xúc với thế giới phồn hoa rực rỡ, bất tri bất giác đã bị ảnh hưởng. Cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ chậm rãi đọa lạc, cả đời sẽ không thể lĩnh ngộ tới được cấp độ cao hơn. Xem ra cần phải tĩnh tâm lại, làm trong tâm trong sáng, rèm luyện ý chí của bản thân.”
Vương Siêu nhớ tới một năm này, bản thân mở công ty, tiếp xúc với các nhân vật thượng lưu, bị tiền tài, địa vị, thế lực... dụ hoặc, Tâm và Ý đều đã không còn thuần khiết trong sáng như năm đó ở cùng Đường Tử Trần nữa.
Điều này đối với kẻ võ công còn chưa đại thành như hắn mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là độc dược mãn tính.
May mắn hắn trải qua một ngày một đêm này, được thừa hưởng những cảm động từ những năm cách mạng đó của các tiền bối. Một khúc kèn cuối cùng của Lý lão gia tử, chẳng những đem quyền thuật cả đời đều hóa thành động thể biểu đạt trên thân hình, quan trọng hơn là đã xua tan đi lớp sương mù đã bao phủ tâm linh hắn bao lâu nay.
Đem Tâm và Ý trong sự cảm động đó, hóa thành một lòng truy cầu võ nghệ, rốt cuộc hắn đã gạt đi được đám mây đen trong lòng, nhìn thấy được vầng trăng sáng lồng lộng trên cao.
Lúc này, hắn đối với gân cốt và da lông của mình buông lỏng, Ngoại Tam Hợp phối hợp ảo diệu, Nội Tam Hợp thì Tâm cùng Ý trong sáng kiên định, đều có được lĩnh ngộ rất sâu.
Hai năm luyện quyền, tinh ngộ trong một chốc, phá vỡ được cửa ải, đăng đường nhập thất.
Có điều lĩnh ngộ chỉ là lĩnh ngộ, công phu là ở trên người, còn phải trải qua rất nhiều rèn luyện.
Vương Siêu vừa rồi nhận thức, lĩnh ngộ chỉ là tìm được một con đường thông đến đỉnh cao, mà không phải là đã chính thức leo lên đến nơi.
Trên con đường theo đuổi quyền thuật, phải có tâm linh hồn nhiên trong sáng như trẻ sơ sinh cùng ý chí kiên cường như sắt thép, không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành.
“Ai, lúc đầu Trần tỷ không nói rõ với ta tầng đạo lý này, là bởi vì ta vừa mới bắt đầu, còn chưa tới được trước cánh cửa đó, nói thế nào cũng chỉ là đàn gảy tai trâu. Mà nói không chừng cũng là khảo nghiệm đối với ta.”
Vương Siêu cúi đầu xuống, nhìn cái bóng kéo dài trên đất của chính mình, trong lòng dâng lên ngàn vạn cảm khái.
Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái, Bát Cực, Thông Bối, Vịnh xuân Bạch hạc, Quốc thuật thực lục, Đường Tử Trần, Chu Giai, Trương Đồng, Tào Tinh Tinh, Tào Nghị, Lý Vạn Cơ, Triệu Tinh Long, Diêu Hiểu Tuyết, Lí lão gia tử, lão nhân đã thất thanh khóc lên, Bí thư Thành ủy Chu Thiên Lương, Lí nhị công tử của Chủ tịch tỉnh..., một đám các khuôn mặt dữ tợn mai phục trong hẻm nhỏ định giết chính mình, khảm đao sáng bóng như tuyết, cùng với các cao thủ đã chết dưới mũi súng, khí thế đội xe của một nhà hào môn quý tộc vừa mới xuất hiện, còn có cảnh cướp bắn nhau, đả đấu sinh tử, tòa nhà thương mại xa hoa, biệt thự hào hoa, sinh hoạt theo lối thừa tiền của những nhà giàu có, … Người và việc đã gặp, đã thấy suốt hai năm qua, toàn bộ lại chợt hiện lên trong đầu.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, tiếng điện thoại di dộng trong túi đột nhiên vang lên đã kéo Vương Siêu từ trong biển suy tư đang nổi sóng bừng tỉnh lại.
Hít một hơi thật sâu, xương cốt toàn thân chấn động, cơ nhục buông lỏng ra rồi lại ép lại, lồng ngực trương lên rồi lại thu lại, thở ra một hơi thật mạnh, một dòng khí tiễn từ trong miệng xuất ra, chợt lóe lên rồi biến mất.
Giống như là đem tất cả những gì không tinh khiết theo một hơi này đẩy hết ra ngoài, Vương Siêu cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái vô cùng, thần trí thanh tỉnh thông suốt chưa từng có.
Sau khi thở ra một hơi mới tiếp điện thoại, bên trong truyền ra giọng của Chu Giai: ”Anh đứng ở cửa một lúc lâu, muốn làm cái gì thế? Đã cùng lão gia tử nói chuyện xong chưa? Nhìn hai người nói chuyện rất là chăm chú, chẳng lẽ lão gia tử đã nhận người Bát Quái môn đồng môn như anh rồi sao? Ta ở ngay trên xe đỗ cách đó không xa, vừa mới đến giữa trưa, vừa mới đến nơi đã nhìn thấy anh đứng ngây ra ở cửa, phát ngốc rồi à?”
Vương Siêu nghe xong nhìn quanh tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra dưới một bóng cây bên cạnh đường có một chiếc xe BMW cao cấp đỗ bên dưới, biển số phía sau là biển quân dụng, cũng không biết Chu Giai kiếm ở đâu ra.
Thấy Vương Siêu nhìn quanh quẩn, cửa kính chiếc xe mở ra, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Giai ngó ra, vẫy tay về phía bên này.
Vương Siêu đi tới, phát hiện ra ở ghế lái còn có một cô gái rất xinh đẹp nữa, mặc một bộ đồ mùa đông dáng vẻ vô cùng cao nhã, rất có khí chất, vừa nhìn đã biết là người trong giới thượng lưu từng được tiếp nhận qua điều kiện giáo dục tốt.
“Hả, là cô?” Vương Siêu ánh mắt rất sắc bén, vừa nhìn đã nhận ngay ra cô gái đang lái xe đó chính là một trong số những người đến tìm lão nhân rồi bị chửi mắng hồi sớm.
“Nữ tử này hồi sớm thì lái một chiếc xe thể thao cao cấp Ferrari, bây giờ vừa mới qua không bao lâu đã thay một chiếc khác, hơn nữa lại còn là biển số quân dụng, quả nhiên là thiên kim đại tiểu thư của nhà thế gia thế lớn lực lớn, chỉ tiếc là… "
Vương Siêu nhớ đến lão nhân khóc lóc thảm thiết, trong lòng có chút chán nản.
“Vương Siêu, mau lên xe, chúng ta đã hẹn người cùng ăn cơm, anh cũng cùng đi đi.”
“Giai Giai, hắn là ai vậy?” Vị thiên kim đại tiểu thư kia ngó ra nhìn Vương Siêu một cái, nghi hoặc hỏi.
“Hắn là bằng hữu của ta, cũng chính là đồng môn luyện công phu với Lí lão gia tử, Lí lão gia tử chính là sư thúc của hắn, lần này hắn tới chính là để gặp lão gia tử.” Chu Giai lập tức khoe khoang, vừa mở miệng đã kéo thân phận của Vương Siêu lên.
“À...” Thiên kim đại tiểu thư kia vừa nghe, tinh thần hơi rung động một chút, cẩn thận nhìn lại Vương Siêu ở bên ngoài một cái, hình như cũng nhận ra. “Hóa ra là vãn bối của Lí lão gia tử, chẳng trách hồi sớm ta gặp hắn từ chỗ lão gia tử ở đi ra.”
“Trong nhà của ta có việc gấp, phải trở về ngay. Chu Giai, cô ở lại Bắc Kinh chơi vài ngày đi."
Vương Siêu uyển chuyển cự tuyệt. Mặc dù hắn biết Chu Giai lần này mang theo mình đi ăn cơm, khẳng định là sẽ mời theo một số công tử tiểu thư thuộc tầng lớp thượng tầng quý tộc, đối với phát triển của chính mình sau này có không ít chỗ tốt, nhưng hiện tại hắn không có một chút hứng thú nào.
Những buổi thịnh yến hội tụ đầy mùi tiền tài quyền lợi như vậy đối với kẻ quyền thuật chưa đại thành như Vương Siêu mà nói chính là hành vi phi thường nguy hiểm mê loạn tâm linh, ăn mòn ý chí.
Trong việc tu hành của Đạo gia mặc dù cũng chú trọng xuất thế nhập thế, nhưng Vương Siêu hiện tại thế còn không thể xuất, tâm linh chưa trong sáng được như trẻ sơ sinh, ý chí còn chưa kiên cường như sắt thép, nếu cứ như vậy xuất thế, tiếp tục say mê với kim tiền tài phú quyền lợi, trăm phần trăm sẽ tiếp tục lâm vào đình trệ không tiến lên được.
Hắn đối với tình huống hiện tại của chính mình vô cùng rõ ràng, trong thời gian tự vấn bản thân vừa rồi đã xác định ra một con đường tu hành cho chính mình.
Trả lời Chu Giai một câu như vậy xong, Vương Siêu mỉm cười một cái, cũng không nói nhiều mà lập tức quay người bước đi.
Chu Giai tuyệt đối không ngờ tới Vương Siêu sẽ cự tuyệt, trên mặt lập tức đỏ bừng, vị thiên kim đại tiểu thư kia cũng ngẩn người thất thần nhìn bóng lưng Vương Siêu.
Qua cả nửa ngày Chu Giai mới từ trong nỗi xấu hổ khôi phục lại bình thường, trong miệng thầm mắng một câu, hừ nhẹ một tiếng: “Không đi thì thôi, hứ. Chúng ta đi!”
“Thế nào, Giai Giai, đó có phải là bạn trai ngươi không? Các ngươi cãi nhau à?” Vị thiên kim đại tiểu thư kia nghi hoặc hỏi.
“Hứ! Uổng công ta giúp hắn, không biết tốt xấu!” Chu Giai lại hừ một tiếng.
Vị thiên kim đại tiểu thư kia cười hắc hắc hai tiếng, nhấn ga phóng đi.
Vương Siêu đến tối hôm đó thì về đến nhà, chào hỏi cha mẹ rồi giải thích mấy câu, nói là mình muốn đi ra ngoài du lịch. Sau đó đến Đài Quyền đạo quán tìm Lý Vạn Cơ, nói mình muốn đi ra ngoài tu hành một đoạn thời gian, phần công việc tạm thời giao cho Triệu Tinh Long thay thế.
Lí Vạn Cơ cùng không làm khó nhiều, rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của Vương Siêu.
Đem tất cả các công việc bề bộn bàn giao lại xong, ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Một trận giá rét đột nhiên phủ xuống, tuyết lớn đổ xuống tất cả các nơi khắp thành thị, thôn trang, sông, hồ, đường xá.
Ngay buổi sáng cái ngày tuyết lớn đổ xuống đó, hắn bước lên con đường đi về phía Tây Nam.
Vương Siêu đi theo con đường làm phấn chấn lòng người thế kỉ trước mà bao người đã đi, từng bước từng bước đi tới, qua núi qua sông, vượt tuyết sơn, qua đồng cỏ, núi non trùng điệp, chiêm ngưỡng những cảm động năm nào, loại bỏ tạp niệm trong tâm và ý của chính mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK