• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bởi vì ngôn ngữ không đồng nhất, Vương Siêu cũng không thể trao đổi nhiều cùng thiếu nữ Tây Tạng này. Trong ánh mắt đối phương nhìn mình giống như đang nhìn một thiên thần, hắn thông qua điệu bộ, hỏi rõ ràng đường đi. Cuối cùng, cô gái còn biếu tặng hắn một túi da đựng trà mỡ cùng một bao lúa mì Tây Tạng. Nhìn thân ảnh của hắn từng bước một biến mất ở chỗ trời xanh mây trắng đằng xa, lại nhìn tảng đá bị đánh thủng, cô gái làm ra điệu bộ cúng bái, cầu khấn thì thào: “Mã Cáp Dát Lạp! Mã Cáp Dát Lạp!”

Mã Cáp Dát Lạp là thần linh Kim Cương Thần hộ pháp trong Phật giáo Tây Tạng.

Vương Siêu cũng không biết rằng chính mình ngẫu nhiên lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Ám kình xong, biểu diễn công phu một lần lại bị người ta coi như thần linh.

Lại trải qua ba ngày hành tẩu, hắn đi tới Lạp Tát Thị (Lhasa). Nghỉ ngơi đơn giản một hồi xong, hắn liền theo con đường “Thiên lộ” hội tụ công sức và trí tuệ của cả nước đó mà bước tiếp.

“Thiên lộ” này chính là đường sắt Thanh Hải- Tây Tạng kéo dài từ Thanh Hải đến tận Tây Tạng, là một kỳ tích ở nơi nóc nhà của thế giới này.

Trong quá trình hành tẩu, nhìn mỗi thanh ray trên từng cung đường, nhìn những lính gác ở từng trạm nghỉ tạm, còn thấy cả những công nhân kiểm tra duy tu, tất cả đều làm trong lòng hắn có một sự cảm động rất khó hiểu.

Một tháng sau Vương Siêu rốt cục đi bộ tới Tây Trữ của Thanh Hải. Thế nhưng hắn cũng không dừng lại lâu mà lại một đường bắc thượng, tiến vào Cam Túc, vào Thiểm Tây, Sơn Tây, đến Hà Bắc, rồi tiến nhập Bắc Kinh. Hành trình vạn dặm một lần nữa lại đến Quân khu Bắc Kinh gặp lại Lý lão gia tử kia.

Lúc này đã là gần hết năm. Tuyết ở Bắc Kinh bay tán loạn, so với tuyết ở phương Nam càng thêm hùng vĩ.

Một năm trôi qua. Đúng thật là tròn một năm.

Năm tháng tuần hoàn. Mọi ngày đều giống nhau, đơn giản chỉ là mặt trời mặt trăng luân phiên, nóng lạnh thay đổi mà thôi.

Nhưng Vương Siêu đã không còn là Vương Siêu của năm ngoái nữa.

Lý lão gia tử vẫn giản dị như trước, chỉ là thân thể so với năm ngoái già yếu đi một ít. Lão đã gần trăm tuổi rồi. Công phu của lão dù luyện đến cao thâm khó lường, nhưng cũng không chống lại được thời gian cùng năm tháng tuế nguyệt trôi qua.

Nhìn thấy Vương Siêu, ông lão kinh hãi. Bởi vì trong ánh mắt ẩn chứa kinh nghiệm thế sự xoay vần cùng sự hiểu rõ nhân tình thế thái của hắn, ông lão nhìn ra được sự biến hóa nghiêng trời lệch đất trên người Vương Siêu.

Vương Siêu thấy lão gia tử, cũng không nói gì, chỉ là như trước đi một bài Bát Quái chưởng cho ông lão xem.

Chưởng bộ luân phiên xoay vòng, Vương Siêu bước đi nhẹ nhàng, tựa như đang lướt trên mặt băng.

Song tại lúc thu công cuối cùng, Vương Siêu liên tiếp điểm nhẹ tám bước, nhẹ nhàng không tiếng động, tựa như lông tơ rơi xuống mặt đất.

Nền xi măng trong khu quân sự đó bị hắn giẫm ra tám dấu chân rõ ràng, tương ứng với phương vị bát quái.

Vương Siêu đi chân trần. Mà mỗi dấu chân trên nền xi măng ướt đẫm mồ hôi đó còn phảng phất in rõ dấu vân chân của hắn.

“Ai!” Lão gia tử sau khi xem xong, cũng không có khen ngợi, cũng không có nói không đúng, chỉ là thở dài một tiếng: “Thời gian của ta không còn nhiều, võ công Bát Quái môn có một chi này của ngươi, thật sự cũng không sợ bị mai một, ta đã có thể yên tâm rồi.”

Vương Siêu thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu xong mới đáp: “Cháu xuất ra tám bước Ám kình này cũng đã là cực hạn. Hơn nữa chỉ có thể vận Ám kình đến được hai nơi bàn tay, bàn chân, chưa làm được toàn thân các nơi đều là Hỗn nguyên nhất thể, khắp nơi đều có thể phun kình như châm. Tâm lực bột phát tiêu hao so với vận động gân cốt còn muốn nhiều hơn hàng chục lần.”

Lý lão gia tử đáp: “Toàn thân các nơi đều phun kình như châm, đó đã là cảnh giới của Hóa kình. Cháu có thể luyện ra tới tay chân đã thật không tồi. Minh kình chỉ dùng gân cốt để đánh người, Ám kình lại là dùng tâm đánh người. Uy lực hai cái không thể so sánh với nhau. Ám kình không phát thì thôi, đã phát là phải trúng, nếu không sẽ bị hao tổn thể năng của chính mình.”

Vương Siêu gật đầu vì hắn hiểu sâu sắc đạo lý trong đó.

Ám kình là bạo tạc lực do tâm lực bùng nổ mà thành. Người khi vội vàng hoặc tức giận đến cực điểm thường trong nháy mắt cả người toát ra mồ hôi sau đó tay chân không thể động đậy. Đây đều là do tâm lực bạo phát tới cực điểm, tiêu hao quá lớn thể lực mà thành.

Lấy công phu năng lực hiện tại của Vương Siêu, vận Minh kình có thể đánh ra trăm quyền mà không thở dốc, nhưng khi sử dụng Ám kình sẽ bị mệt nhọc hồi lâu.

Cho nên uy lực Ám kình tuy lớn, nhưng không thể dễ dàng phát động, trong quá trình tranh đấu càng cần phải chú ý.

Vương Siêu cũng không nói nhiều. Được lời lão gia tử khẳng định xong, hắn xoay người rời đi.

Tới khi hắn từ Bắc Kinh đi bộ tới tỉnh S, thời gian đã là tháng Ba hoa nở ấm áp của mùa xuân.

Về đến nhà xong, Vương Siêu đầu tiên là đi thăm cha mẹ. Cha mẹ với chuyện hắn không về nhà, không có tin tức đến một năm rưỡi đều lo lắng vô cùng: “Nói là đi du lịch, như thế nào vừa đi đã hơn một năm, lại gầy gò thành cái dạng này sao? Toàn thân chỉ có đầu khớp xương nhô ra?”

Không thể không nói toàn thân Vương Siêu hiện tại da dẻ đen kịt như than, không có một điểm mỡ béo nào. Thế nhưng cả người hắn trên dưới mũi nhọn ẩn dấu, hai mắt ôn hòa, nhưng thường thường phát ra thần thái khác thường, khí chất so với một năm trước càng thêm nội liễm, vừa thâm trầm vừa lại có lực.

An ủi cha mẹ mình xong, Vương Siêu quay trở lại biệt thự của Đường Tử Trần.

Biệt thự một năm không người nào quét dọn, sớm đã phủ đầy tro bụi, cũng may hắn trước khi đi đã nộp đủ phí quản lý nên điện nước đều không bị cắt, quét dọn một hồi xong, trên dưới lại trở lên rực rỡ hẳn lên.

Ở trong biệt thự yên lặng tu dưỡng ba bốn ngày sau, Vương Siêu cảm giác thấy mặt mũi sáng sủa trở lại, thể lực bản thân khôi phục tới đỉnh cao rồi mới bắt đầu liên lạc lại với mọi người.

Một năm gian khổ bôn ba đi khắp đại giang Nam Bắc. Dù giúp Vương Siêu tịnh hóa tâm linh, đem ý chí ma luyện thành kiên cường như sắt thép, song ăn uống đạm bạc thất thường, thân thể điều dưỡng không được tốt, nếu không có quyền thuật có thể dưỡng sinh hàng ngày, làm thay đổi căn cơ người bình thường thì sớm đã bị suy sụp.

Hiện tại hắn trở về tĩnh dưỡng, an bình xong, hết thảy mệt nhọc toàn bộ đều biến mất, thân thể tự nhiên vì vậy mà khôi phục tới đỉnh cao.

“Tiểu tử, ngươi hơn một năm trời đến cùng là đi đâu?” Đầu tiên là Tào Nghị hỏi, Vương Siêu cũng không giải thích nhiều chỉ tùy thời ứng phó vài câu.

Theo sau hắn lại liên lạc với Trương Đồng. Trương Đồng thấy Vương Siêu liên lạc cũng giật mình, sau đó tỏ vẻ muốn gặp mặt hắn.

Vương Siêu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đệ vẫn còn là huấn luyện viên ở đạo quán Tae Kwon Do kia, hiện tại cũng nên đến đó điểm danh một chút, sau đó ước định với Tào Cục trưởng, rồi cùng ăn một bữa ôn chuyện một thể.”

“Tào Cục trưởng gì chứ, lão hiện tại đã là Phó Công an tỉnh, đệ nhị chính ủy Tổng đội võ cảnh, đệ vừa rồi gọi điện thoại chẳng lẽ không hỏi lão sao?", lời của Trương Đồng làm cho Vương Siêu thất kinh.

Kể cả tính chuyện Tào Nghị phá vỡ đại án buôn lậu thuốc phiện lần trước có nhiều công lao, nhưng thăng quan thế này không khỏi quá nhanh đi sao? Mặc dù trước mắt quan hàm của lão chỉ là chức phó, không phải đứng đầu, nhưng trong ba năm từ một vị Đội trưởng nho nhỏ leo lên chức Phó Công an tỉnh, tốc độ đó khiến không ai hoài nghi chuyện hắn có hậu thuẫn mạnh mẽ ở sau lưng.

Chẳng lẽ bà con Tào Nghị là cán bộ lão thành ở Trung ương? Hay là lão có thân phận thần bí gì khác?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK