“Nhanh! Nhanh bảo người lặn xuống vớt lên, nhanh lên một chút!”
Một hồi đánh nhau của hai người thật kinh tâm động phách, làm những người xem ở đây đều quên cả thở, thẳng đến khi Trương Uy bị Vương Siêu đánh trúng xuơng quai xanh phía trên lồng ngực ngã trên mặt đất, rồi cố gắng giãy dụa đứng lên nhảy xuống biển tự vẫn, mọi người mới tỉnh lại.
Đồng thời bọn họ cũng biết được kết quả trận luận võ này.
Uy danh hiển hách, danh chấn năm tỉnh duyên hải, bậc đại sư bài danh Quảng Đông Tam Hổ trong giới võ thuật Đông Nam Á đã bị thua trong tay một người tuổi trẻ.
Sắc mặt Triệu Quân hết sức khó coi, xanh mét kèm theo trắng bệch, không một tia huyết sắc. Hắn lẳng lặng ngồi ở đó, tay dùng sức nắm chặt chiếc cốc thủy tinh, ngón tay miết đến trắng bệch, không nói lời nào.
Không thể nào khác, lần luận võ này của Trương Uy thất bại, sự tổn thất của hắn có thể nói là thật lớn.
Đầu tiên, một triệu tiền mặt đổ quyền coi như bị ném xuống nước, còn có số tiền ném vào đánh cược. Lần luận võ này, hắn từ trên xuống dưới tổn thất tổng cộng tính lên không ít hơn ba triệu.
Cho dù hắn là một trong Thái Tử Đảng, gia sản sự nghiệp to lớn, nhưng lần tổn thất này cũng đủ khiến hắn thịt đau xương nhức. Ba triệu cũng không phải một con số nhỏ.
Mời nhiều danh gia võ thuật như vậy đến đây làm chứng, rồi lại ký hợp đồng, ký "Sinh tử văn thư". Tiền mặt đang đặt trên mặt bàn. Triệu Quân coi là không cam tâm, cũng không thể đổi ý.
Huống hồ quan trọng hơn chính là lần này hắn chuẩn bị lợi dụng danh khí cùng thân thủ của Trương Uy để bắt tay tiến vào giới võ thuật. Trong việc buôn bán, khó tránh khỏi việc chạm trán với nhau, không thể lúc nào cũng cứng rắn va chạm, mời lính đánh thuê mang súng ống tới, ngoài chuyện nguy hiểm không nói mà cũng khó tìm được.
Tranh chấp trong Hắc đạo, trừ phi là thù hận không đội trời chung, song phương mới có thể dùng đến hỏa khí, hướng nhau mà đánh.
Dù sao đã dùng đến hỏa khí là sẽ có nhiều người chết, còn bị quân đội chính phủ can thiệp. Cứ náo loạn như vậy ngược lại hai bên đều có hại. Người chết phải trợ cấp tiền, đạn dược súng ống cũng cần tiền, cái gì cũng đều cần đến tiền.
Ngoài như vậy ra, mâu thuẫn tranh cãi trong chuyện làm ăn bình thường đều là mời người đến hòa giải. Nếu thật sự hòa giải không được, sẽ mời cao thủ lên lôi đài luận võ, phía nào thua phía đó phải nhượng bộ. Đây là quy củ truyền xuống từ rất nhiều năm trước, tới hiện tại cũng vẫn được sử dụng thường xuyên.
Võ thuật cùng với võ lâm, hắc đạo, giang hồ đều có liên lạc rõ ràng với nhau. Nơi nào có võ thuật, nơi nào có giang hồ, nơi đó cũng sẽ có Hắc đạo.
Trương Uy vừa chết, ý đồ nhúng tay vào giới võ thuật Đông Nam Á của Triệu Quân bị phá sản.
Mất mát ở phương diện này so với tổn thất ba triệu còn muốn nhiều hơn.
Cao thủ không phải dễ dàng mời được đến như vậy.
Trương Uy kì thật đã sớm rời khỏi giang hồ, lần này một lần nữa xuống núi là bởi vì công ty của hắn kinh doanh không tốt, ở bên bờ phá sản, vì vậy Triệu Quân mới nắm được cơ hội này, đánh đổi việc giúp hắn một lần nữa lập lại cơ nghiệp mà lôi kéo được Trương Uy, làm cho hắn lại tái xuất giang hồ.
Một vị quyền thuật đại sư vốn đã rửa tay trong chậu vàng, lại vì nguyên nhân của cuộc sống, phải dấn thân trở lại vào võ lâm, kết quả chết ở trên lôi đài.
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỉ.
Sự bi ai của quyền thuật.
Nỗi bi thương của thời đại.
Vương Siêu hiểu thật sâu sắc điều này, cho nên tại thời khắc Trương Uy nhẩy xuống biển tự vẫn, trong lòng hắn không có chút niềm vui sướng nào của thắng lợi.
Hy vọng của Triệu Quân tan biến, đầu trống rỗng. Một "Thái tử" con ông cháu cha bên cạnh là Ngô Dĩnh Đạt so với hắn tỉnh táo hơn nhiều, lập tức lớn tiếng ra lệnh cho thủ hạ mặc quần áo lặn, đeo ống dưỡng khí lặn xuống biển vớt người lên.
Dù sao Trương Uy cũng là một quyền thuật đại sư nổi danh, khi chết đi lại chôn thân nơi đáy biển, chuyện đó mà truyền ra ngoài sẽ làm nhụt lòng người khác, sau này ai sẽ làm việc cho tập đoàn Triệu Khoa nữa đây?
Ngô Dĩnh Đạt mặc dù là Thái Tử Đảng, nhưng không phải là đồ đần độn ngu ngốc như dạng con ông cháu cha khác chỉ biết dựa vào quyền thế của cha ông. Ngược lại hắn phi thường khôn khéo, bằng không cũng sẽ không ở cả Quảng Đông lật tay thành mây, úp tay thành gió, ngay cả Từ Chấn đối với hắn đều hết sức cố kị.
“Ai!” Trương Uy nhảy xuống biển, Trần Ngải Dương cùng Tiết Liên Tín thật ra lại thấy rất rõ ràng, đều thở dài một tiếng, nhưng thân thể lại không có đứng lên.
Bọn họ không muốn đi cản lại, bởi vì đó chính là lựa chọn của Trương Uy.
Càng huống chi ở lúc cuối cùng Trương Uy bị Vương Siêu đánh nát xương quai xanh, kể cả sau này có chữa khỏi được, cũng khó khôi phục đuợc thân thể trước kia, võ công tất nhiên sẽ bị giảm xuống trên phạm vi lớn. Điều này đối với một quyền thuật đại sư nổi danh mà nói, căn bản là chịu không được.
Cùng với việc sống mà chịu nhục, không bằng tự tử thành người hy sinh vì nghĩa lớn, chết một cái sạch sẽ.
Nhưng trong ánh mắt Trần Bân nhìn Vương Siêu lóe ra thần sắc phức tạp.
Từ Chấn cũng nhanh chóng hiểu ra kết quả luận võ, vẻ mặt của hắn so với Triệu Quân cũng không tốt hơn chút nào.
Vương Siêu chẳng những đánh chết đồ đệ Tần Mậu Giao của hắn, hiện tại vừa lại đánh bại Trương Uy, làm cho đối phương phải nhảy xuống biển tự sát, chuyện này đối với hắn quả thực là một sự sỉ nhục lớn lao.
Từ Chấn cùng Trương Uy thật ra không có giao tình gì, nhưng đều cùng được giới võ thuật đặt cạnh nhau thành Quảng Đông Tam Hổ. Hiện tại Vương Siêu đánh bại Trương Uy, hai hổ liên quan là hắn và Đái Quân danh khí tự nhiên đều bị tổn thương rất lớn.
Trừ phi Từ Chấn cùng Đái Quân lại tái ước đấu với Vương Siêu, đánh bại hắn, mới có thể vãn hồi danh tiếng. Nếu đã có danh là Quảng Đông Tam Hổ, ít nhất ở phần danh khí là quang vinh thì cùng quang vinh, tổn hại là cùng tổn hại.
Nhưng nhìn võ công của Vương Siêu xong, Từ Chấn trong lòng cũng cảm thấy không nắm chắc được chuyện tất thắng.
Trong đầu hắn cấp tốc xoay chuyển, cân nhắc đối phó với mối cừu thù giết đồ đệ của Vương Siêu. Thù này không thể không báo.
Hơn mười phút đồng hồ sau, một đám người lặn xuống biển rốt cuộc đã đem Trương Uy từ dưới biển vớt lên boong tàu. Lúc này hơi thở Trương Uy đã hoàn toàn không còn. Một đại quyền thuật cao thủ đại sư Vịnh Xuân quyền đã ra đi như vậy đó.
Hắn trúng liên kích Hổ Hình Bổ kình của Vương Siêu, bị đánh nát xương quai xanh, chân lại giẫm lên một mũi đinh to. Mũi đinh to này xuyên thủng cả mu bàn chân hắn, thương thế nghiêm trọng đến rối tinh rối mù, cuối cùng từ trên boong tầu hơn mười thước nhảy xuống, chìm trong nước biển hơn mười phút, chết là chuyện tất nhiên.
Trương Uy được mang lên rồi được đặt tại vị trí trung ương, một ít quyền sư đều tới nhìn, thấy sắc mặt xanh xám của vị cao thủ này, đều thở dài không thôi, đồng thời cũng nhìn Vương Siêu bằng con mắt khác.
Dù sao người có thể đánh bại Trương Uy trong Quảng Đông Tam Hổ, ở mặt quyền thuật là đã có thể giương danh lập vạn.
Danh tiếng của Vương Siêu cũng kể từ đó mà bốc lên cao vòi vọi!
Luận võ một trận trước với Tần Mậu Giao có thể nói là đánh một trận thành nhũ danh (danh tiếng ban đầu), nhưng hiện tại luận võ cùng Trương Uy danh tiếng quả thực mới là nhất phi trùng thiên, thẳng tắp bay cao.
Vương Siêu ở ngay bên cạnh Trương Uy, nhìn vị đại sư vì luận võ với mình thất bại mà nhảy xuống biển tự vận, hắn yên lặng không nói lời nào, cởi áo ngoài của mình phủ lên mặt Trương Uy.
Bộ y phục này của hắn chỗ trước ngực đã bị Ám kình của Trương Uy phá nát, hiện tại hắn cởi ra trịnh trọng phủ lên Trương Uy, người bên ngoài đều nhìn ra đây là cách Vương Siêu bày tỏ sự tôn trọng và tiếc hận với đối thủ.
Công phu Vịnh Xuân của Trương Uy quả thật là xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần thanh, đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Chiêu "Thiết chỉ thốn kình" chợt phát xuất đó hung mãnh bạo liệt, vừa bộc phát rất mạnh vừa vô cùng bí mật, nếu không phải Vương Siêu linh cơ nhất động, thi triển tuyệt chiêu Xà Hóa Long trong Long Xà Hợp Kích, hút khí kéo dài bả vai, không tiếc gì ép người nở ngang ra làm cho phổi trong ngực sụp xuống, thì dưới một kích đó, Vương Siêu tuyệt đối đỡ không được.
Xà hút khí ngẩng đầu công kích địch nhân, từ cổ đến chỗ bảy tấc đều bạnh ngang ra. Một chiêu này của Vương Siêu đúng là một chiêu kinh hiểm nhất trong Xà Hình.
Trận luận võ Vương Siêu có thể thắng, thật sự là dựa vào năm phần vận khí, nếu phổi hắn không bị thương phun ra máu tươi mơ hồ trúng mắt Trương Uy, khiến cho mắt đối phương tạm thời nhìn không rõ, Vương Siêu cũng không lập tức cướp được thượng phong.
Càng huống chi, Vương Siêu cho dù đoạt được thế thượng phong, một cỗ tinh thần hăng hái tiến công liên tiếp, nhưng vẫn bị bản lãnh nghe gió nhận thanh của Trương Uy né đỡ được rất nhiều đòn tấn công.
Nếu thời gian kéo dài thêm một lúc nữa, khí lực Hổ Hình của Vương Siêu từ từ suy kiệt, Trương Uy không khó tìm được cơ hội dùng tay áo lau máu trên mắt, khôi phục lại thị lực.
Đến lúc đó, thắng bại chỉ sợ rất khó đoán được.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều là thiên ý trêu người. Mắt Trương Uy nhìn không rõ, giẫm phải đinh sắt, một chút bị đinh sắt đâm thấu bàn chân, chẳng khác phán tử hình với hắn, kể cả cao thủ lợi hại thế nào, bỗng nhiên chịu thương tổn lớn như vậy, cũng nhất định là không chịu được, càng huống hồ là lúc đang luận võ cùng cao thủ ngang sức ngang tài?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK