• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Liêu Tuấn Hoa mặc dù nghe đồn là Thái Tử Đảng, nhưng tuổi tác so với bọn Triệu Quân, Vương Tiểu Lỗi, Quan Dĩnh Đạt có vẻ lớn tuổi hơn một chút.

Hắn ước chừng vào khoảng trên dưới ba mươi mốt ba mươi hai tuổi, mặc một bộ đồ màu trắng làm bằng lụa rộng thùng thình, mày kiếm mắt sao, thiên đình (giữa trán) sung mãn, ngũ quan cân xứng, có thể nói là vô cùng anh tuấn.

Thân thể hắn ngồi ở chổ đó, hai tay đặt ở trên đầu gối, không hề có một chút kiêu ngạo, cũng hoàn toàn không hề có khí tức xa hoa, lông bông, nói năng tùy tiện, âm trầm ngoan độc của một tên phú hào công tử.

Nếu một người không biết rõ ràng căn nguyên nhìn thấy, Liêu Tuấn Hoa ở thời điểm này giống như một chi sĩ tu hành nghiêm khắc và kìm chế, hoàn toàn không giống với Thái Tử Đảng là con cháu của cán bộ cấp cao được người ta thường nói đến.

Nhưng mà hắn chính xác là Thái Tử Đảng, thậm chí thế lực gia đình so với ba tên Triệu Quân, Vương Tiểu Lỗi, Ngô Đình Đạt còn lớn hơn rất nhiều.

Chỉ là hắn không hề trực tiếp đưa tập đoàn Triệu Khoa tham gia vào thế lực đen, mà là một tay nắm giữ các ngành điện lực, khí đốt và các hệ thống năng lượng khác của bán đảo Sơn Đông.

Cũng giống như phía Đông Bắc, khu vực Sơn Đông này cũng có một ít thế lực ngầm, cũng không phải do hắn trực tiếp thống lĩnh, thậm chí chẳng dính dáng gì đến hắn, nhưng mà lực uy hiếp của hắn lại rất lớn. Chỉ cần tùy tiện nói một câu, bất kể là nhân vật hắc bạch lưỡng đạo, không ai dám không nghe theo.

Đến như nghề đổ quyền rối tung rối mù được lợi nhuận cao đến thế, hắn cũng chỉ ở trong bóng tối mà chia lãi.

Thoạt nhìn từ bề ngoài, hắn chính là một giám đốc điều hành chính trực của doanh nghiệp nhà nước. Cho dù đến kiểm tra, hắn cũng có nguồn gốc thâm sâu, các manh mối đều tốt đẹp, không có một hành vi liên quan đến Hắc đạo.

“Chẳng lẽ ngươi không biết? Không có khả năng đấy chứ, gần đây Võ quán Lao Sơn nội gia quyền thuật kia đúng là tỏ ra có thanh thế rất lớn.” Đái Quân nhìn vị tiểu sư đệ Liêu Tuấn Hoa này một chút, cũng biết võ công của hắn không có thấp hơn mình.

Nội tình của vị tiểu sư đệ này, hắn biết rất rõ.

Khi mới mười tuổi, Liêu Tuấn Hoa bị người nhà của hắn đưa sang Mỹ du học, trong thời gian du học, biết được quyền thuật tông sư Chu Hồng Trí muốn tìm đệ tử truyền thừa y bát lập tức chạy đến.

Liêu Tuấn Hoa tư chất đặc biệt tốt, người lại thông minh, chịu được khổ cực, lập tức được Chu Hồng Trí nhắm trúng, cật lực tận tình dạy dỗ cho hắn trong khoảng thời gian bốn năm. Kết quả của việc dạy dỗ đó càng không thể tin được, dĩ nhiên khi hắn đánh ra “Hồng hoa song côn” lập tức có tên tuổi tại xã đoàn của người Hoa ở New York.

Từ xưa đến nay. Bắt đầu từ triều đại nhà Đường, số người Trung Quốc phiêu bạt ở nước ngoài đã không ngừng gia tăng. Đẻ cành sinh nhánh! Qua thời gian một ngàn năm, người Trung Quốc phiêu bạt ở nước ngoài đã tới hàng trăm ngàn, hàng trăm triệu. Châu Âu, Mỹ, Canada, Liên Bang Nga, Singapore vân vân.. đều có rất nhiều người Hoa kiều.

Người Trung Quốc ở nước ngoài, sinh sống không dễ dàng, thường xuyên bị người ta kì thị và chèn ép. Không kết thành xã đoàn để đoàn kết tập trung lại, thì căn bản không sống nổi.

Xã đoàn của người Hoa kiều ở nước Mỹ đương nhiên là lớn nhất thế giới, kế thừa và phát huy phong tục truyền thống của quốc nội. Còn giới võ thuật ở đấy so với ở trên đại lục bây giờ có lẽ phát triển hơn nhiều.

Việc này trong đó có hai nguyên nhân, thứ nhất, ở triều đại nhà Thanh, thời kì Dân Quốc, đất nước loạn lạc, có rất nhiều người nổi tiếng trong giới võ thuật đều rời khỏi đại lục, ở thời kì đầu giải phóng có số lượng lớn võ thuật gia theo Quốc Dân Đảng tháo chạy.

Thứ hai, người Hoa kiều ở nước ngoài cuộc sống còn lâu mới yên bình như ở trên đại lục, đối mặt với sự uy hiếp thôn tính của thế lực các phương, vào lúc quan trọng thậm chí ngay cả nhiều đứa bé cũng có thể cầm lấy đao thương đến chém giết, áp lực bên ngoài có thể tôi luyện xuất ra một thế hệ dân tộc có huyết tính hung hãn nhất

“Hồng hoa song côn” gọi tên như vậy, có nguồn gốc từ những xã đoàn Trung Quốc thời xa xưa là Thanh Bang và Hồng Môn, có ý nghĩa đơn giản là đánh những kẻ ác ôn, có khả năng từ bên trong xã đoàn người Hoa kiều ở nước ngoài cao thủ nhiều như mây xuất ra tên tuổi này, Liêu Tuấn Hoa rõ ràng không đơn giản chỉ có vỏ bề ngoài.

Chu Hồng Trí thấy đệ tử này của mình đạt được thành công như vậy, thời gian sau đó, hiển nhiên đem toàn bộ võ công truyền thụ.

Liêu Tuấn Hoa tổng cộng học tập được tám năm, sau đó về nước. Trong tám năm này, hắn không biết đã đánh bao nhiêu trận, tôi luyện thân thủ, cũng không phải là dân tay mơ không có bất cứ kinh nghiệm thực chiến nào, ngược lại, kinh nghiệm đánh đấm của hắn, thậm chí so với sư huynh Đái Quân còn phong phú hơn.

Một Thái Tử Đảng như vậy, có thể được xưng tụng là nhân vật truyền kỳ, nhưng mà vì những việc xảy ra khi ở nước ngoài du học, hết sức bí mật. Hơn nữa thế lực gia đình hắn cũng lớn, cấp trên trong Tổ Chức cũng không điều tra được tình hình cụ thể, dẫn đến tin tức Vương Siêu có được cũng không rõ ràng.

“Võ quán Lao Sơn nội gia quyền thuật? Cái này chẳng qua là nhập trào lưu Đường Lang Quyền đạo sĩ, có liên quan đến người của Hiệp hội Đạo giáo muốn kiếm một ít tiền mà thôi. Thế nào, bên trong chẳng lẽ còn có huyền cơ gì?” Liêu Tuấn Hoa biết được Đái Quân không hề nói lời vô nghĩa.

“Bên trong khẳng định có huyền cơ, đạo sĩ Đường Lang Quyền kia, chỉ là một cái danh nghĩa. Chủ nhân chân chính của quyền quán, chính là võ sư trẻ tuổi Vương Siêu đã đánh bại Trương Uy, bản thân là lão tổng của tập đoàn Internet Thiên Tinh ở tỉnh S.” Đái Quân ho nhẹ một cái.

“Hắn còn gây ra rất nhiều ân oán, một là đánh chết Tần Mậu Giao được ước định sau này là đệ tử giữ cửa của lão Từ Chấn, hai là đánh chết Cung Thành Phản Thần đệ tử kiệt xuất của Nhật Bản Cung Thành thế gia. Hiện tại nghe nói giới võ thuật Nhật Bản đã mơ hồ có hành động, rất có thể điều động quy mô lớn tìm hắn gây phiền toái hòng trả thù."

“A?” Liêu Tuấn Hoa nhíu mày trầm tư một chút, “Hắn có lai lịch gì?”

“Lần này ta đến Sơn Đông tìm sư đệ nhà ngươi là bởi vì trước đó đã nhận được công văn yêu cầu của tập đoàn Triệu Khoa, bọn Ngô Dĩnh Đạt thỉnh cầu ta với nguyện vọng là muốn ta cùng Vương Siêu so tài trên lôi đài, vì Quảng Đông Tam Hổ đoạt lại tên tuổi. Tại sao ta lại phải bỗng dưng vô cớ bị người ta sai bảo? Nhưng mà ta cùng ba tên Thái tử đó hội họp một chút, cũng coi như là biết được lai lịch của Vương Siêu. Căn cứ vào điều tra trước đó của bọn họ, cái tên Vương Siêu này, rất có thể là một gián điệp người Hoa của Liên minh Châu Âu.”

“Là gián điệp người Hoa của Liên minh Châu Âu phái ra?” trên mặt Liêu Tuấn Hoa vốn bình tĩnh, lúc này mới lấy làm kinh hãi.

“Đái sư huynh! Ngày mai chúng ta đi gặp vị đại sư quyền thuật trẻ tuổi kia!” Suy nghĩ một hồi, Liêu Tuấn Hoa đột nhiên đáp lời Đái Quân.

“Sư đệ ngứa tay sao, hiện tại tình hình của vùng duyên hải Sơn Đông này đã quá căng thẳng rồi? Nếu Liên minh Châu Âu lại đến thêm vào một tay, việc này thật sự rất là phiền toái.” Bản thân Đái Quân chính là Đại đổng sự của Bồ Kinh (Portugal Beijing Group) tập đoàn ở Macao. Đối với những vấn đề trên biển của khu vực Châu Á này, hắn mẫn cảm hơn so với bất cứ ai.


************

"Này! Này! Này!"

Triệu Tinh Long đứng ngực ngập trong nước biển, từng cơn sóng nối tiếp nhau vỗ tới, vĩnh viễn không ngừng.

Nhưng gã chẳng quan tâm chút nào, đón sóng biển ra quyền, mỗi một quyền đều phát lực cương mãnh, ở giữa con sóng, đánh cho bọt nước văng tứ tán.

Sóng biển lực lượng rất lớn, nhưng mà Triệu Tinh Long lại vô cùng ổn định, cước bộ bám ở dưới đất giống như rể cây.

Mặt trời như một bánh xe đỏ rực nhảy ra khỏi mặt biển bằng phẳng, chiếu lên trên mặt biển hào quang vạn trượng. Thân thể của Triệu Tinh Long cũng được ánh mặt trời chiếu đến, hiện ra ở trên thân thể một làn da cổ đồng vô cùng cường tráng.

Triệu Tinh Long ở bên trong nước vật lộn với những cơn sóng, còn Vương Siêu chắp tay sau lưng, cùng với Lâm Nhã Nam hai người ở phía bờ cát xa xa đang nhàn nhã cất bước đi dạo.

Đại Thạch Đầu, Phủ Đầu, Lang Đầu ba chiến sĩ dũng mãnh này, chạy bộ bằng chân trần ở trên bờ cát, sau đó hít thở không khí trong lành trên bãi biển, tập luyện, thực hiện các động tác hít đất.

Sau khi luyện tập thân thể, ba chiến sĩ này bắt đầu đứng tấn trên bãi cọc.

Ba người này, kỹ thuật kích bác đánh nhau mặc dù dũng mãnh, nhưng mà không có luyện vào tận trong xương sống, khi gặp phải cường thủ sẽ có bất lợi.

Mấy ngày nay đi tới Sơn Đông, tất cả mọi việc đều do Lâm Nhã Nam xử lý. Còn Vương Siêu thì rất là nhàn nhã, cả ngày đi dạo ở Lao Sơn, ngắm phong cảnh, tản bộ trên bờ biển, còn yên bình hơn so với ở nhà.

Chẳng qua đây chỉ là sự yên tĩnh ngắn ngủi trước cơn phong ba bão táp mà thôi.

“À? Mấy ngày nay tại sao đều không có nhìn thấy anh luyện công?” Cuối cungthif Triệu Tinh Long cũng ngừng luyện tập, toàn thân ướt đẫm từ bên trong nước biển đi ra.

Đối với hành động mấy ngày nay của Vương Siêu, gã hết sức khó hiểu.

Ngay cả Lâm Nhã Nam ở bên cạnh, cũng sớm có nghi vấn này.

Theo quy tắc, Vương Siêu là người cả ngày đều phải luyện công không ngừng nghỉ như người điên mới đúng.

Bây giờ Vương Siêu gần như trở thành người thủ lĩnh đáng tin cậy nhất của bọn họ, cuộc sống từ nay về sau, luận võ đánh nhau là không thể thiếu được, bất cứ người nào, đều hy vọng Vương Siêu khổ luyện từng ngày, trở thành thiên hạ vô địch.

Nhưng mà Vương Siêu lại ngoài sự mong đợi, qua từng ngày ngay cả một quyền cũng không có đánh ra. Việc này làm trong lòng mỗi người đều lo lắng vô cùng.

“Ngươi luyện chính là Bát Cực Quyền, giản luyện Phách Quải, am hiểu Thông Bối, nhưng mà võ học gia truyền của ngươi cũng không đầy đủ, rất nhiều chiêu thức bị thất lạc. Chỉ tiếc là, ta tuy hiểu Bát Cực, nhưng có những chỗ ta còn chưa tinh thông nên không thể chỉ điểm cho ngươi. Mà ngươi luyện Bát Cực, lại không thể theo ta học Hình Ý, không nói tới việc phát kình rất khó sửa đổi, mà còn không thuần khiết nữa.”

Ban đầu luyện quyền, nhất định tinh khiết. Sau này thành đại sư, hiểu được lý lẽ quyền thuật, mới có thể học được nhiều điểm mạnh của người khác. Triệu Tinh Long với bản lãnh hiện tại còn chưa đạt tới cảnh giới đại sư, tất nhiên không thể luyện thêm một công phu khác.

“Nhưng mà Nhã Nam luyện chính là công phu Bát Cực, các ngươi có thể tỉ thí nhiều để xem chiêu, mặc dù nàng có quy củ của sư môn, công phu không thể truyền cho ngoại nhân. Nhưng mà ít nhiều cũng phải tự mình tìm tòi ra, cũng không phải là phá hủy quy tắc.”

Lâm Nhã Nam luyện là chính tông Bát Cực, so với Triệu Tinh Long thì toàn vẹn hơn nhiều, chỉ tiếc là nàng cũng phải tuân theo môn quy, không thể tùy tiện truyền thụ.

“Việc này đệ biết, nhưng mà cho dù không có bất cứ một chỉ điểm nào, đệ cũng có thể luyện đến công phu thượng thừa.” Triệu Tinh Long cười nhẹ một cái, trên khuôn mặt hiện ra sự tự tin lớn lao.

“Ừ!” Vương Siêu gật đầu: ”Các người thấy ta nhiều ngày như vậy không luyện công phu, lo lắng võ công của ta thụt lùi lại phải không? Hoặc giả sau này động tác không nhanh nhẹn?”

“Võ công của ta mặc dù không được uyên thâm như anh, nhưng cũng biết có câu châm ngôn là ‘Nhất thiên bất luyện thủ cước tựu mạn' (Một ngày không luyện tay chân cũng chậm chạp lại)!” Lâm Nhã Nam nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Trên người nàng gánh chịu trách nhiệm với nhiệm vụ trọng yếu của cấp trên trong Tổ Chức, mà Vương Siêu là mấu chốt của nhiệm vụ này, nàng không thể không nôn nóng.

Vương Siêu lắc lắc đầu: “Luyện tập như thế chỉ là luyện tập thân thể, quan trọng hơn chính là luyện ở trong đầu. Đi đứng ngồi nằm đều có quyền ý ở bên trong. Nhưng mà cái này cũng chỉ là luyện tập mà thôi, dưỡng một ngàn ngày, dùng trong chốc lát. Võ công đột nhiên tiến nhanh, quan trọng nhất chính là một chữ dưỡng này.”

“Cổ nhân đạo sĩ dưỡng sinh, nuốt tinh túy của nhật nguyệt, dưỡng thành nội đan ảo diệu, trường sinh bất tử. Mặc dù chỉ là thần thoại, nhưng con người chúng ta luyện quyền cũng giống nhau, muốn học hỏi và thu thập tinh hoa của nhật nguyệt, mới có thể chân chính nâng cao công phu của mình.”

Sắc mặt Lâm Nhã Nam càng nghe càng trở nên cổ quái: ”Mấy ngày nay không phải là anh bị bọn đạo sĩ ở trên núi Lao Sơn này lừa gạt chứ? Thu nhập tinh hoa của nhật nguyệt, quá huyền ảo, quá huyền ảo rồi, không cật lực tập luyện đến nơi đến chốn thì vĩnh viễn luyện không được võ công cao thâm.”

“Không có một điểm huyền ảo nào ư? Cô xem lúc này mặt trời vừa mọc, không khí buổi sáng bỗng nhiên mạnh mẽ. con người cũng giống như vậy, tư tưởng cùng ý nghĩ theo mặt trời đi lên, tinh thần cũng mạnh mẽ phấn chấn, vẻ mặt hồng hào, khí thế tung bay. Đến khi đứng bóng, mặt trời treo ở giữa không trung, vẫn không chuyển động, nhưng mà lúc này ánh sáng lại mạnh mẽ và bạo liệt nhất. Lúc này con người cũng giống như nó, tâm tình và ý nghĩ cũng kéo căng ở vị trí trung tâm tim, nén trụ bất động, không động thì thôi, động một cái thì như sấm sét. 'Trong tĩnh cầu cương', đây là đạo lý dưỡng sinh vào buổi trưa, đến chập tối hoàng hôn, mặt trời xuống núi, những tia sáng còn lại chiếu rọi khắp bầu trời, tâm tình và ý nghĩ của con người cũng học tập theo nó, đem tâm huyết tỏa khắp toàn thân, từ từ hạ xuống, đi vào yên tĩnh.”

“Đến tối, mặt trăng mọc lên, xa xôi yên tĩnh, tâm tình và ý nghĩ cũng giống như mặt trăng, tĩnh mịch và vắng lặng. Cuối cùng cũng không động, tâm ý quay về trung tâm của hư không đen tối, chờ đợi đến ngày hôm sau mặt trời lại mọc, tâm ý lại tự nhiên phấn chấn, theo nhật nguyệt tuần hoàn.”

“Tâm cùng Ý, dung hợp quy luật vận động của nhật nguyệt. Đây mới chính là thu thập nhật nguyệt tinh hoa, không phải là ánh sáng, mà trong đó bao hàm quy luật và đạo lý dưỡng sinh. Từ trong đó hiểu được cái quy luật này, hơn nữa căn cứ theo đó mà làm, chính là thu thập được tinh hoa của nó.”

“Buổi sáng phấn chấn mạnh mẽ, giữa trưa tính khí kéo căng và nén lại, tùy thời bộc phát. Chập tối tâm ý từ mạnh mẽ chuyển xuống yên tĩnh. Đêm tối thì thanh tịnh và tĩnh mịch, cuối cùng quên mình trong giấc ngủ, cái này là một quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Tâm và Ý, cô nói có huyễn hoặc hay không?”

Vương Siêu mỉm cười nói: “Hiểu được đạo lý này, Tâm cùng Ý làm theo quy luật này, cuối cùng đạt đến tự nhiên mà thành, không cần tận lực cầu tình trạng, cho dù là một người bình thường, hắn cũng có thể cải thiện thể chất, có được sức mạnh vô cùng to lớn, có thể kéo dài tuổi thọ. Các ngươi nhìn thấy hiện nay ta tuy không bắt tay vào luyện quyền, thực ra võ công đã tiến mạnh vượt bậc, so với ban đầu cao hơn rất nhiều.”

“Các ngươi nếu không tin lời ta nói, có thể lập tức thử nghiệm!”

Trong khi Vương Siêu đang nói chuyện, ào! Ào! Ào! Ào! Ào! Ào! Ngoài xa có vài chiếc ca-nô phá tan sóng biển, gần như trong chớp mắt đã đến gần bờ biển.

Vương Siêu nói còn chưa hết lời, mũi của một chiếc ca-nô đã xông lên đến bờ, hai người to lớn giống như tôm hùm nhảy vọt lên, sống lưng cong như một cây cung, búng người mà lên, trực tiếp nhảy qua sáu bảy mét trên mặt nước biển, hạ xuống trên bãi biển.

Hai người đó chính là Đái Quân và Liêu Tuấn Hoa.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK