• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Nửa tháng sau, Vương Siêu đã hoàn toàn hồi phục trở lại. Trương Đồng mỗi ngày đều tới mang theo đồ ăn ngon miệng cùng các thang thuốc bổ dưỡng. Đồng thời hai người sau khi dùng cơm xong, vẫn dùng đũa làm kiếm, đâm chém lẫn nhau. Chuyện này khiến cho cổ tay của Vương Siêu càng lúc càng linh hoạt, không hề vì mấy ngày bị thương không hoạt động mà bị trì trệ.

Hai người bên nhau được nửa tháng, Vương Siêu cũng dần dần học hết mười ba thế kiếm thuật của Trương Đồng, cũng đã nghĩ tới cách mang kiếm thế dung hòa vào quyền thuật, dùng ngón tay của mình làm kiếm. Ngày nào cũng nặn đầu vắt óc, ngay cả trong lúc ngủ cũng khoa tay múa chân.

Từ từ rồi ba món công phu Bát Quái, Hình Ý, Thái Cực trong đầu của Vương Siêu đã biến thành một thể. Mười ba thế kiếm thuật của Trương Đồng giống như là mối ràng buộc liên kết đem võ công ba nhà gắn liền với nhau.

Nhưng đối với tình huống này thì Vương Siêu không hề cảm thấy kinh ngạc, bởi vì kiếm thuật năm đó tại Trung Ương Quốc Thuật quán của Lý Cảnh Lâm vốn có liên quan tới các nhà cao thủ Quốc thuật tề tựu sớm chiều ở chung một nơi trong thời gian ngắn, ra sức thử tay với nhau, cật lực tập luyện võ thuật để rút tỉa đúc kết tạo thành những thành tựu tinh hoa.

Trung Ương Quốc Thuật quán năm đó, Lý Cảnh Lâm cùng “Thiên hạ đệ nhất thủ” Tôn Lộc Đường, Dương Lộ Thiền, Tôn Tử Dương, Trừng Phú, Bát Cực tông sư Lý Thư Văn đều chia nhau nghiên cứu qua. Trong kiếm thuật vốn có ngón nghề của các vị tiền bối này.

Trương Đồng chỉ có được kiếm thuật, lại không hề luyện tập thâm sâu. Nhưng mấy chiêu kiếm thế đơn giản này, lọt vào tay người có chí như Vương Siêu, tác dụng không thua gì chìa khóa để mở kho tàng.

Rẹt rẹt! Rẹt rẹt! Vương Siêu dùng ngón tay làm kiếm, vận dụng hai thế sạt, xỉa, uốn lượn đánh ra, không ngờ lại phát ra âm vang xé gió của không khí hơi bị lay động.

Vương Siêu không tự chủ được, dùng ngón tay búng ngay tách trà sứ trắng đầy nước đặt trên bàn.

Rắc một tiếng, cả tách trà sứ bị vỡ ra thành mấy mảnh, nước trong tách văng ra dính đầy người Vương Siêu.

“Công phu Minh kình đã luyện đến mức lên ngón tay rồi.”

Trong lòng Vương Siêu hớn hở, nhìn thấy lực búng tay của mình, không ngờ có thể đánh vỡ tách sứ, nên mới cảm thấy vui vẻ, nhung lại lập tức phát giác ra ngón tay đau đớn, vội vàng nhìn thì phát hiện trên móng tay đã đọng lại một búng máu. Hiển nhiên là vừa rồi búng một cái mặc dù làm bể tách sứ, nhưng lực phản chấn vẫn khiến ngón tay bị thương.

“Gân cốt ngoại môn vẫn còn chưa luyện đến nơi a. Xương đồng da sắt vẫn còn cách xa lắm. Khả năng chịu đòn vẫn còn chưa đủ. Đây cũng là chuyện không có biện pháp giải quyết. Ta mới luyện tập được hai năm, mặc dù đi, đứng, ngồi, ngủ đều làm theo ý quyền. Tẩu quyền thần (phép luyện quyền lúc đi đứng), thời gian luyện tập một ngày so với một người bình thường thì được lợi hơn hai ba lần. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ tương đương với công phu người ta đại khái luyện tập năm sáu năm thôi.”

Tu dưỡng hết nửa tháng, thân thể của Vương Siêu đã hoàn toàn khang phục. Hơn nữa được ăn uống ngon bổ khiến da thịt cũng sáng láng. Chỉ là trên cánh tay, ngay chỗ vai của áo ba lỗ để lại vết sẹo thật dữ dằn. Từng đường kéo xuống, cứ như một con rết.

Trương Đồng vốn đề nghị nên làm thủ thuật cấy da, nhưng Vương Siêu kiên quyết không làm. Hắn biết nội gia công phu của mình nếu như đạt đến trình độ Ám kình, lông và da dựng lên, nội kình phóng ra ngoài, có thể xóa sạch vết sẹo.

Hắn hoạt động thân thể mình một hồi, trong phòng bệnh đi qua đi lại, liền phát hiện chân của mình quả nhiên có chút trì trệ, không được linh hoạt như trước. Hiển nhiên là mấy ngày nay rất ít được luyện tập, công phu bị thụt lùi rồi.

“Luyện công cũng như chèo thuyền ngược dòng. Không tiến thì lùi a!” Vương Siêu rất ư cảm khái, biết được cái đạo lý một ngày không luyện chân tay đã chậm, hai ngày không luyện coi như mất đi một nửa.

Đang lúc Vương Siêu đứng tấn bằng tư thế Long Xà hợp kích, hoạt động cột sống để thử nghiệm lại thân thể thì Chu Giai tiến vào.

“Úi cha, trông tướng của anh khá lắm, sao rồi? Đã hoàn toàn bình phục chưa?”

Vương Siêu gật gật đầu: “Sự linh hoạt của cột sống vẫn còn kém một chút, nhưng ta chỉ cần luyện thêm ba ngày, là có thể khôi phục rồi, thật không có gì đáng ngai. Hôm nay có thể xuất viện được. Hành trình đi Bắc Kinh cô đã sắp xếp xong chưa?”

“An bày xong rồi. Ta đã gọi điện thoại cho Lý gia gia, nói có một đồng môn luyện Bát Quái chưởng. Ông ta dường như có chút hứng thú, nhưng khi anh ra mắt ông ta cần phải có biểu hiện cho khá. Đừng để Lý gia gia cho là anh chỉ luyện mấy thứ hoa hoè hoa sói nhé.”

“Hoa hoè ư...” Vương Siêu nghĩ tới tình cảnh mình dùng khảm đao, thi triển công phu Bát Quái chém ngay cổ người khác, trong lòng lại nghĩ: “Quả nhiên là quyền thuật chuyên để sát địch.”

“Đi thôi. Xuất viện rồi thay đổi y phục. Vé máy bay lúc ba giờ chiều nay, đến Bắc Kinh vào lúc tối.” Chu Giai giơ cái túi xách của mình lên.

“Nhanh vậy à? Khoan đã, để ta gọi điện thoại cho Trương tổng, sau đó về nhà gom mấy bộ quần áo để thay đổi.” Vương Siêu lập tức gọi điện thoại di động cho Trương Đồng. Ở đầu điện thoại bên kia, Trương Đồng dường như đang bàn giao nhiệm vụ gì đó. Nghe Vương Siêu xuất viện liền lập tức nói: “Đệ không cần phiền phức vậy. Tự mình đi là được rồi. Thủ tục xuất viện để ta kêu người tới giải quyết là được.”

Lúc này Vương Siêu mới yên tâm, về lại căn biệt thự ở Thiên Tinh hồ của mình, lấy theo mấy bộ quần áo để thay đổi.

Đi theo còn có Chu Giai. Nhìn thấy Vương Siêu không ngờ có một căn biệt thự lớn như vậy, mới giật mình nói: “Rốt cuộc anh là người gì đây? Căn nhà này không phải dễ mua được đâu!”

Vương Siêu nở nụ cười rất thần bí: “Đây là nhà của chị ta. Cô ấy hiện giờ đã xuất ngoại rồi. Ta chỉ trông nom hộ thôi.”

“Chị anh là người gì vậy?” Chu Giai dùng tinh thần ký giả truy hỏi tới cùng.

“Ta không biết!” Vương Siêu nói một câu rất là thành thật. Đáng tiếc Chu Giai cho câu nói này là hoang đường, tưởng rằng hắn không muốn nói.

Nhưng cô ta đã quá quen với cách xử sự của Vương Siêu, biết con người này của Vương Siêu đối với chuyện của mình cũng không hỏi nhiều. Ta sao thì người vậy, cho nên tự mình tựa hồ cũng không nên lấy làm kỳ quái về phương diện này. Vì thế nên rất nhu thuận ngậm miệng lại.

Nửa tháng nay Vương Siêu chưa về lại biệt thự, rất là nhớ tới nó. Đi một vòng quanh phòng ốc, cảm thấy mùi vị rất là quen thuộc.

Chu Giai nhìn thấy động tác này của Vương Siêu, ánh mắt loé sáng, dường như đã hiểu rõ được gì đó.

Hai người lên máy bay. Trên đường đi, Chu Giai trở nên cực kỳ trầm mặc, còn Vương Siêu cũng không chú ý chút nào. Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về vị lão tiền bối Bái Quái môn từ miệng của Chu Giai nói ra.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK