• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ở giữa căn phòng, rắn mèo đang đấu.

Rắn nằm giữa trung tâm bất động, cuộn tròn thành hình cái đĩa, cái đầu hình tam giác dữ tợn ngẩng lên cao, xương cốt toàn thân cùng lớp vẩy cọ xát nhau. Xì xì hai tiếng, chiếc đầu rắn lao bắn ra, nhằm chỗ yếu hại của mèo mà cắn.

Mà con mèo lúc này toàn thân lông lá dựng đứng cả lên, nhìn nó lúc này, thật giống một con nhím xù lông.

Nó cong lưng lên, cơ bắp bốn chân đều phát lực, nhảy phốc lên, nhẹ nhàng như một chiếc lông tơ, nhưng mà từ thân thể và miệng nó phát ra những âm thanh kịch liệt, không ngừng nhằm hướng con rắn đang cuộn tròn ở trung tâm phát ra những đòn công kích mãnh liệt.

Con mèo mỗi lần xông lên cắn xé, đều chuyển đổi phương vị, giống hệt như bộ pháp của Bát Quái chưởng, vòng quanh bốn phía, nhằm đánh bên cạnh. Chỉ cần nó chiếm được vị trí trắc diện (tức là trái hoặc phải so với hướng đầu con rắn), liền mạnh mẽ nhảy lên phát động đòn tấn công sấm sét.

Bát Quái bộ pháp, Hình Ý đấu pháp, không ngờ từ trên thân con mèo này thể hiện ra một cách tự nhiên.

Vương Siêu ban đầu khi lĩnh ngộ trạm pháp (phép bền bỉ) của Tam Thể Thức, chính là dẫm phải đuôi của một con mèo, quan sát nó cắn trả. Hiện giờ một lần nữa quan sát, phối hợp với Hổ Hình trong sở học của mình, lại hiểu sâu thêm một tầng nữa.

Thế nhưng cùng với lúc quan sát con mèo, hắn cũng tập trung tinh thần chú ý vào con rắn.

Trong con mắt của Vương Siêu, khớp xương toàn thân của con rắn này biến thành gân cốt của chính mình, mà lớp vảy trở thành bên ngoài da lông của mình. Rắn nhất cử nhất động phát lực, rất phù hợp với các cách phát lực của Xà Hình.

Ngoại gia chủ yếu luyện gân cốt thể cách, mà nội gia trừ gân cốt ra, càng trọng yếu luyện bề ngoài.

Động vật trời sinh giỏi sử dụng ưu thế hình thể của mình.

Xem phen tranh đấu giữa mèo và rắn này, Vương Siêu kết hợp với quyền thuật của mình, cùng với cách phân chia cảnh giới quyền thuật mà Quách Vân Thâm lão gia tử để lại.

“Luyện Tinh hóa Khí, luyện Khí hóa Thần. Hóa ra là như vậy, cảnh giới luyện Khí hóa Thần chẳng những yêu cầu thay đổi tính cách cùng khí chất của con người, quan trọng hơn chính là khí chất của quyền pháp cũng phải phát sinh thay đổi.”

“Chỉ có khi khí chất của quyền pháp phát sinh thay đổi, mới có thể coi như chân chính đem Khí chuyển hóa thành Thần. Hình thần cùng hợp mới chân chính là Hình Ý.”

Động tác quyền pháp của Vương Siêu trước kia, cùng với thân hình, tư thế, mặc dù từ thời điểm nhập môn được Đường Tử Trần tự tay dạy dỗ, tư thế tiêu chuẩn như sách giáo khoa. Nhưng đây chỉ là Hình, chưa đạt đến Thần, theo lý luận, chỉ là một cái xác không, chỉ là một người thợ học việc mà thôi.

Mặc dù hắn đem kình luyện thấu, cũng làm sạch tâm linh, đạt đến mức Ám kình, nhưng cách vận dụng kình cùng với cách lí giải sự ảo diệu của hình thể động tác võ học vẫn còn bất đồng.

Cho nên Quách Vân Thâm mới đem cảnh giới của động tác cùng với cấp độ của kình tách riêng ra, thành hai thứ riêng biệt.

Nghe nói năm đó Hoàng Phi Hồng dùng Hổ Hạc song Hình, kình lực toàn thân cuồn cuộn bốc lên, tự nhiên bột phát ra tiếng cọp gầm cùng hạc hót.

Vương Siêu trước kia nghe thấy lời đồn đại này, còn không tin, tưởng là khoa trương, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ có chuyện đó thật.

“Tông sư quả thật là tông su.” Vương Siêu lĩnh ngộ xong, trong lòng càng dâng lên sự khâm phục đối với các vị tiền bối.

Hắn hoàn toàn mê man trong thần ý của quyền thuật, trong nhiều ngày liên tiếp, đều không ra khỏi nhà. Mỗi sáng thức dậy, đều để cho mèo và rắn đánh nhau một hồi, còn minh cẩn thận đứng cạnh quan sát.

Mà hai con rắn và mèo này đều mười phần dã tính, mười phần ham chiến, hai bên đánh nhau khi thắng khi bại, chẳng qua Vương Siêu phi thường cảnh giác, luôn luôn tại thời điểm mấu chốt ngăn tách hai con ra, tránh cho chúng bị thương nặng mà chết.

Rắn mèo tranh chấp, bình thường diễn ra trong khoảng nửa giờ, sau khoảng thời gian này, nếu như hai bên không bị thương, thì thể lực cũng tụt dốc thảm hại, vì vậy đều đối mặt nhìn nhau bất động, cuối cùng đều buông lỏng địch ý tách ra, không để ý đến nhau nữa. Nhưng đến ngày hôm sau, Vương Siêu chỉ cần hơi kích thích đôi chút, hai con vật này lại tiếp tục xông vào đấu nhau.

Mỗi sớm nửa giờ quan sát chúng đánh nhau, sau đó cả ngày, gồm cả buổi tối đi ngủ đều ngẫm nghĩ cách hai con vật phát lực, mèo chồm, rắn bổ.

Dần dần, hình thể của hai con vật này như tan vào trong tiềm thức của Vương Siêu.

Khi Vương Siêu luyện Hổ Hình, các động tác khi mèo nhảy lên tấn công tự động xuất hiện trong đầu, làm cho hắn cảm giác như mình biến thành một con mèo.

Hắn tung mình nhảy lên, nhẹ nhàng vững vàng trầm ổn, khẽ khàng chạm đất, lúc phát lực tấn công, thì như sấm vang chớp giật, nhanh như gió lốc, hình thể trong nhu chứa cương, trong cương chứa nhu.

Mà khi hắn luyện Xà Hình, tự mình lại trở thành một con rắn, gân cốt vảy rắn toàn thân mang theo thân thể mà phát lực, nắm tay như một đầu rắn, lay động bốn phương đánh tới, so với rắn độc chính thức mổ cắn hoàn toàn không có gì khác. Cánh tay hắn như mình rắn, phát lực tự nhiên cuốn tròn, siết chặt, có lực lượng của mổ đớp, lại có lực xoắn của Loa toàn kình.

Bổ quyền hình của Hổ hình, Toản quyền kình của Xà hình.

Hai loại thân pháp hình thể này phối hợp phát lực, Vương Siêu đang dùng hết thân, tâm đem động tác của mình dung hợp vào trong Thần ý của mèo, rắn.

Dần dần, khi Vương Siêu đánh ra Bổ quyền của Hổ Hình, mỗi một động tác, đều khẽ vang lên những tiếng động thâm trầm, những thanh âm này tựa như ở sâu trong một cánh rừng già có một con mãnh hổ đang gầm rú.

Mà khi hắn dùng Toản quyền của Xà Hình, lúc cánh tay xoắn xít uốn éo, nắm tay đung đưa, gân cốt , sự hô hấp, nhịp đập của tim nhất thiết đều phối hợp, chân chính phát ra tiếng huýt gió của loài rắn.

Một là cọp gầm, mà là rắn huýt gió, Vương Siêu cũng không phải là có thể bắt chước, mà là tại lúc động tác thân hình cũng như hô hấp, tư thế hoàn toàn phối hợp, thì tự nhiên hình thành ra những âm thanh này.

Trong giả có thật, trong thật có giả, trong Hình có Ý, Thần ẩn trong Hình.

Cuối cùng sau nửa tháng, Vương Siêu đã đem Hổ, Xà hai Hình, và Phách quyền, Toản quyền luyện đến Thần hình kiêm bị.

Đây chính là “Thanh từ tay xuất” (âm thanh xuất ra từ tay) mà quyền kinh nói đến.

Chỉ là đối với việc hợp quyền kình vào thân hình, hắn vẫn đang ở mức chỉ có Hình mà không có Thần.

Nhưng nếu chỉ xét riêng về Hổ Hình và thân hình, hắn đã đủ để xưng được là quyền thuật đại sư.

“Ủa, Đại Thạch Đầu, con đó không phải là con hôm trước bị mèo quào thương mà chết, bị chúng ta lột da nấu cháo sao?” Hôm nay, Phủ Đầu cùng Đại Thạch Đầu trở về, đột nhiên nghe tiếng rắn kêu phì phì từ căn phòng khép hờ cửa vọng ra.

Thanh âm hết sức rõ ràng, lọt vào tai của hai người, trong óc liền hiện lên hình ảnh một con rắn to đang bò quanh phòng phun độc.

“Thật là một con rắn lớn, nghe thanh âm hẳn là rắn độc, so với con lần nọ chúng ta ở bìa rừng bắt được còn lớn hơn, e rằng phải to cỡ cánh tay."

Đại Thạch Đầu nghe được âm thanh kia, cũng gật gật đầu.

Bọn họ từng tác chiến tại khu vực rừng núi biên giới Trung Ấn, đối với các loại rắn hết sức quen thuộc, vừa nghe thanh âm kia, liền nhận ra đó là một con mãng xà lớn.

“Vương Siêu gần đây ngày ngày đều rúc trong phòng luyện công, trừ khi ra ngoài ăn uống, đến cả cửa cũng không ra khỏi một bước, khó trách tuổi còn trẻ mà kỹ năng chiến đấu còn mạnh hơn chúng ta. Có điều con rắn mấy hôm trước đã chết, cậu này lại đi đâu mà mua con mãng xà nữa về đây?”

“Mãng xà lớn như vậy, đã là loài động vật thuộc phạm vi bảo vệ của quốc gia, dù là ở chợ đen của Quảng Châu, cũng rất khó mua được. Rắn càng đánh nhau nhiều, mùi vị càng ngon đó!”

Phủ Đầu và Đại Thạch Đầu vừa nói chuyện, vừa đẩy cửa phòng.

Trong phòng trống trơn như không, đừng nói là đại mãng, đến cả một cái vảy rắn cũng không thấy, chỉ có Vương Siêu đang ở giữa phòng xoay người đi tấn, cánh tay khi duỗi khi co, quyền như rắn cuộn xoắn mổ cắn.

Mỗi một động tác của hắn, đều tự nhiên mang theo những tiếng phì phì ... Những tiếng phì phì này, chính là thanh âm đại mãng xà mà vừa rồi Đại Thạch Đầu và Phủ Đầu ở ngoài cửa nghe thấy.

“Rõ ràng là tiếng một con rắn, vừa đẩy cửa ra đã không thấy đâu? Tình huống quái đản thật. Mà cậu này phát ra thanh âm cũng rất giống. Chẳng lẽ, chẳng lẽ ... Vương Siêu này là một con rắn tinh biến thành người?”

Đại Thạch Đầu cùng Phủ Đầu nghe, nhìn thấy tình hình như vậy, nhanh chóng trao đổi cho nhau ánh mắt, trên mặt hiện rõ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ý nghĩ của hai người bọn họ, giống hệt như Tần Mậu Giao khi giao đấu ở trên lôi đài suy nghĩ, đều tưởng rằng Vương Siêu là yêu quái.

Các đại sư quyền thuật thời cổ, thường vào trong rừng sâu núi thẳm quan sát động vật, lĩnh ngộ thần ý mà rèn luyện quyền thuật, bị người thường trông thấy, lập tức tưởng rằng mình gặp phải thần tiên yêu quái. Khi trở về, tự nhiên sẽ truyền ra rất nhiều câu chuyện thần ma cổ quái.

Đương nhiên, thanh âm theo tay xuất, đó cũng là mức luyện Khí hóa Thần mà Quách Vân Thâm nói đến. Nếu có thể tiến thêm một bước, thanh âm nội liễm, tĩnh lặng ẩn sâu, phản bổn hoàn chân (trở về với bản chất chân thật), hoàn toàn không còn âm thanh cử động, một mảnh hư không, đó chính là cảnh giới luyện Thần hoàn Hư.

À uôm! À uôm! Sớm đã nhìn thấy hai người tiến vào, chỉ là Vương Siêu đang luyện bộ quyền pháp đến lúc hăng say, dưới con mắt chứng kiến của hai người, Toản quyền của hắn thu về, hóa Xà Hình sang Hổ Hình, hai cánh tay vươn lên, tự nhiên như cặp vuốt bổ xuống, phát ra tiếng mãnh hổ từ non ngàn núi thẳm gầm rú.

Sau khi ngừng tư thế lại, hắn liền đi lại thả lỏng trong phòng mấy bước, chậm rãi nhẹ nhàng, đem khí tức bình ổn trở lại, đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên cảm thấy hai bên thắt lưng của mình khe khẽ phát nhiệt, khí tức không ngờ là bình ổn không hạ xuống.

Trừ hai bên thắt lưng, còn có bờ ngực trái, vị trí của hai lá phổi cũng mơ hồ nóng lên.

Ô?! Là dấu hiệu Ám kình đã luyện đến eo cùng tới lưng rồi!

Vương Siêu đối với tình hình này có sự hiểu biết như vậy, bởi vì Đường Tử Trần trong "Quốc thuật chân lục" có ghi lại: Toản quyền Xà Hình trọng về thắt lưng, khi tu luyện hai thận được rèn luyện nhiều nhất, nếu sau khi thông hiểu Ám kình, trong lúc luyện công thu công, toàn thân khí tức bình ổn, mà khí tức hai bên eo quá nặng, tất sẽ có quá trình Ám kình đi thông qua eo, không phải là tư thế không đúng bị tẩu hỏa, chớ có sợ hãi mà ngừng tập.

Đoạn ghi chép về Hổ Hình cũng có đoạn tương tự thế này. Hổ Hình Bổ quyền cùng với việc luyện cơ ngực trong thể thao có chút giống nhau, đều làm ngực rộng, luyện phổi.

Hổ Hình cùng Xà Hình của Vương Siêu đều luyện đến thần tủy của “Thanh theo tay xuất”, bản thân cũng thông hiểu Ám kình đến một cấp độ nhất định, trải qua nửa tháng tích lũy tập luyện, rốt cuộc đã đem phế bộ (phổi) vị trí sau lưng trước ngực cùng với hai bên eo luyện đến mức từ nội luyện ngoại, da lông cũng trở nên mẫn cảm lên.

Chỉ cần có thêm thời gian, không ngừng luyện tập, đem Ám kình luyện đến sau lưng trước ngực và hai bên eo, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Thật là là vô cùng thần kì!” Đại Thạch Đầu cùng Phủ Đầu chờ Vương Siêu bình ổn trở lại mới kêu lên, tán tụng phát ra từ đáy lòng.

“Điều này cũng không phải là chuyện gì ngạc nhiên cả. Chẳng qua việc khiến ta kỳ quái là chẳng lẽ trong quân đội của các anh thật sự không có cao thủ? Toàn bộ đều là chỉ lo phát triển cách chiến đấu, bắn súng, vi tính, chất nổ ... sao?”

Vương Siêu tò mò hỏi.

Nếu học tập quá nhiều, nhất định không thể tinh được. Nếu đám binh lính như Đại Thạch Đầu, người người đều là thần xạ thần thương thủ, chuyên gia chất nổ, hacker vi tính,... nếu lĩnh vực quyền thuật mà lợi hại hơn cả Vương Siêu, vậy thì không thể gọi là quân JF nữa, mà phải gọi là thiên binh thiên tướng rồi.

“Ờ ... Có thì cũng có ...” Đại Thạch Đầu nghe Vương Siêu hỏi, nhớ kỹ lại: “Ta nhớ từ cách đây nhiều năm, ta đang huấn luyện ở đặc khu J Bắc Kinh, thấy có một vị thủ trưởng già nghỉ hưu đi quyền, lúc đi quyền thì tung tăng tung tẩy, cào xé lung tung, còn phát ra tiếng khỉ nghiến răng khọt khẹt, nửa giống nửa không, trông rất buồn cười, y hệt như một con khỉ già. Ta lại tưởng là ông ấy đang làm trò xiếc cho vui, không chú ý nhiều, có điều lúc này nhớ lại, quả thật là rất thần kỳ.”

“Đó là cao thủ Hầu quyền, không ngờ lại bị hắn nói thành đám hề xiếc...”

Vương Siêu trong lòng có chút không thoải mái, thế nhưng nghĩ lại thì cũng đúng.

Động tác khó coi nhất trong võ thuật chính là Hầu Hình quyền thuật, nếu như luyện đến mức Thần Hình kiêm bị, khi đánh nhau, liền giống như một con vượn nhanh nhẹn, tung nhảy bốn phía, ra tay không chương pháp, lấy việc cào mặt, móc mắt làm chủ, lực sát thương cũng cực lớn, người luyện võ bình thường căn bản không phải là đối thủ, dù là Ám kình cao thủ nếu như thân hình mất đi sự linh hoạt, cũng khó lòng chống lại.

Nhưng mà khi người ngoài nhìn vào thì lại giống như mấy ả đanh đá đánh nhau, xem rất khó coi.

Vào thời Dân Quốc, có một một võ thuật danh gia cùng cao thủ Hầu quyền luận võ, kết quả là, vị danh gia võ thuật kia bị cào nát cả gương mặt.

Dù sao, có thể đem Ám kình luyện đến gương mặt, thì đã là nhân vật cấp bậc Hóa kình rồi.

Trên thân thể có hai nơi Ám kình khó luyện đến nhất, thứ nhất là gương mặt, thứ hai là cái thứ nằm ở dưới rốn năm tấc (Dưới rốn ba tấc là đan điền, còn dưới năm tấc nữa thì tất cả quý vị đều biết, sặc!)

Hầu Hình trong Hình Ý luyện đến mức đó, cũng có hiệu quả như vậy.

Thậm chí là khi Vương Siêu đánh chết Tần Mậu Giao, tuy tên kia chưa luyện thân pháp Bạch Viên Thông Bối Quyền đến mức xuất thần, nhưng cũng đã linh hoạt đến mức không thể tin nổi. Nếu không phải Vương Siêu đột nhiên phát huy thực lực vượt quá trình độ bình thường, đánh đến phát ra thanh âm của Hổ Hình, hẳn còn phải trải qua một phen ác đấu lâu dài nữa.

“Báo cáo đã trình lên trên, Tổ chức nói thế nào? Chỉ còn có nửa tháng là đến ngày ta và Trương Uy tỷ võ rồi.” Vương Siêu ngừng việc bàn luận công phu.

“Tổ chức mấy ngày trước đã ra chỉ thị mới, yêu cầu cậu chuyên tâm luyện võ, không cần để ý đến tình huống gì khác. Về phần tình hình của võ đài ngầm, đã an bài người khác đi tiềm phục rồi.” Đại Thạch Đầu đáp.

“Thế nhưng việc cậu đánh chết Tần Mậu Giao hiện giờ cũng đã truyền ra ngoài. Từ Chấn sư phụ của hắn cũng có một ít động thái điều tra, có điều chúng ta tạm thời còn chưa có thám thính rõ ràng. Thân phận của cậu thật ra chưa có bị lộ tẩy. Hai ngày nay bọn ta cần chuẩn bị một chút, xong lên đường đi Triều Châu.”

Không nói đến tình huống của Vương Siêu trong nửa tháng tới, ngay ngày thứ ba sau khi Tần Mậu Giao bị đánh chết, Từ Chấn nhận được tin, lập tức từ Hương Cảng đi đến thành phố Quảng Châu.

Mà Trần Bân cũng nối điện thoại đến ca ca Trần Ngải Dương ở Singapore.

“Ông anh à? Ở Quảng Châu vừa xuất hiện một cao thủ Hình Ý, còn tinh thông cả kiếm thuật, đã đánh chết Tần Mậu Giao, em đã thử đánh với gã một chút, nền tảng của hắn ta rất vững chắc!”

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK