Vương Siêu cùng Chu Giai đã có đến gần hai năm không gặp mặt nhau.
Thế nhưng Vương Siêu nhưng vẫn nhớ rất rõ, đó là ngày ở ngoài đại viện Quân khu Bắc Kinh, Chu Giai định giới thiệu cho hắn biết một đám "Thái tử, công chúa" con ông cháu cha thuộc Thái tử đảng ở xã hội thượng lưu trong hai giới quân sự và chính trị.
Nhưng hắn bởi vì bị lây ý tưởng của Lý lão gia tử, đối với những người này cũng không có hứng thú gì, bởi vậy mà cự tuyệt từ chối cùng đi gặp.
Thẳng đến một năm sau, Vương Siêu lặn lội đường xa ma luyện tâm trí trở về, định tìm cơ hội giải thích một chút. Dù sao chuyện này nói đúng ra thì Chu Giai vẫn là có ý tốt, chỉ do Vương Siêu không tâm lĩnh mà thôi.
Huống hồ trong sinh ý của công ty, Diêu Hiểu Tuyết lợi dụng quan hệ của Chu Giai nên thu được không ít chỗ tốt. Về tình về lý, Vương Siêu đều cần phải có một lời giải thích với người ta về chuyện đột ngột bỏ đi ngày đó.
Chỉ tiếc rằng đến khi Vương Siêu trở lại tỉnh S, Chu Giai đã nhà trống bỏ đi, ngay cả số điện thoại cũng đều thay đổi. Vương Siêu lại có nhiều chuyện trong người, không có thời gian thăm dò tìm hiểu, hai người vì vậy mà không có liên lạc.
Nghĩ không ra hôm nay sau hai năm, tự nhiên trong biệt thự ven bờ biển của Liêu Tuấn Hoa lại chạm mặt nhau.
Chu Giai hình như rất thân thiết với Liêu Tuấn Hoa. Ở trong biệt thự này tùy ý la hét đi lại, so với ở trong nhà mình còn tùy tiện thoải mái hơn. Không thèm gõ cửa gì đã đẩy cửa tiến vào.
Khí chất của Chu Giai so với hai năm trước lại càng thành thục hơn rất nhiều. Một thân trang phục quần áo mặc lúc bình thường, mầu sắc nhũ trắng nhu hòa, đơn giản mà sáng sủa.
Mặc dù không phải là loại trang phục bó sát người, nhưng vẫn như trước hiển lộ đường cong lung linh của nàng, tóc nàng đen nhánh buộc ở sau đầu, vừa biểu hiện nét tinh nghịch lẫn từng trải.
Trên mặt nàng thần thái sáng láng, khí phách bay bổng, rất có sức sống.
Nhất là trên cánh mũi trắng nõn đeo một chiếc kính mát tinh xảo che mất đôi mắt nàng, càng làm nàng tăng thêm vẻ thần bí.
Chu Giai vừa vọt vào xong, Liêu Tuấn Hoa nhún nhún vai giang tay ra hiệu đối với Vương Siêu, khóe miệng lộ một nụ cười ý không thể tránh được.
“Ồ, Liêu ca, nhiều bạn của huynh cũng ở nơi này sao?”
Chu Giai vừa tiến vào, con mắt ở phía sau kính mát quét một vòng, chỉ hơi thoáng dừng lại trên mặt Vương Siêu, lông mày khẽ nhíu lại, vài giây sau mới giãn ra.
Nhìn khách nhân lâu là hành vi không lịch sự. Nàng xuất thân từ đại gia đình, giáo dục phi thường tốt, mặc dù cảm giác thấy Vương Siêu có chút quen mặt, trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng vẫn kìm chế để không nhìn kỹ hơn.
Hai năm nay Vương Siêu tinh luyện, quyền thuật đột nhiên tăng vọt, vô luận từ mặt khí chất hay là mặt hình thể đều có biến hóa thoát thai hoán cốt, càng thêm nữa làm sao có chuyện Liêu Tuấn Hoa lại hợp thành một bọn với Vương Siêu được.
Những nguyên nhân đó làm cho Chu Giai đương nhiên không nhận ra Vương Siêu.
“Đây là bằng hữu trong giới võ thuật của ta. Được rồi, Giai Giai, muội phải làm phim tài liệu hay sao? Ta đã nói với muội rồi, tốt nhất buông tha cái ý tưởng trong đầu này đi. Thế lực người Hoa kiều ở ngoại quốc rất phức tạp, không phải đơn giản như muội tưởng đâu! Muội muốn xâm nhập điều tra, chẳng khác nào phỏng vấn Trùm buôn thuốc phiện khu Tam giác vàng Myanmar-Lào-Thái Lan đấy!”
Liêu Tuấn Hoa hình như không phải lần đầu bị Chu Giai quấn lấy như vậy, lời vừa ra khỏi miệng chính là ngữ khí khuyên bảo cùng giáo huấn.
“Chẳng lẽ so với Iraq còn nguy hiểm hơn sao?” Chu Giai bỏ kính xuống, đầu tiên là mỉm cười gật đầu chào hỏi với đám Vương Siêu, Đái Quân, Lâm Nhã Nam, tiếp theo mặt giả bộ một vẻ thương cảm nói: “Liêu ca! Đây chính là bộ phim tư liệu lớn của muội sau này sẽ tiến vào kênh quốc tế. Đề tài này muội đã chuẩn bị hơn một năm rồi. Muội có thể tạo ra chấn động oanh liệt hay không đều toàn bộ dựa vào nó. Huynh ngẫm lại đi. Người Hoa thất lạc ở hải ngoại thiên thiên vạn vạn. Phương thức cuộc sống của bọn họ, còn có truyền thống cổ xưa, võ thuật,... vân vân, hết thảy đều có liên hệ với nhau, chỉ cần quay chụp lấy chúng và chiếu ra. Đây sẽ là một thành công vô cùng lớn trong sự nghiệp của muội. Chẳng lẽ huynh không hy vọng muội có thành công ở sự nghiệp hay sao?"
"Không phải là không muốn, mà muội nên bước đi từng bước một, cứ từ từ sẽ đến, không nên một miếng đã ăn cả như vậy. Dù sao huynh cũng không tán thành kế hoạch quay phim nguy hiểm như vậy của muội đâu. Huynh cũng sẽ nói với ba mẹ muội, ngăn muội lại thôi." Liêu Tuấn Hoa vẻ mặt lãnh khốc, đối với vẻ mặt thương cảm của mỹ nữ vẫn bất động thanh sắc như cũ.
“Hừ!” Chu Giai tựa hồ đã bực mình, hừ một tiếng rất nhỏ, theo sau chuyển vẻ mặt, khẽ lộ ra một nụ cười thần bí, ý tứ từ bộ dáng ám chỉ rồi ngươi cũng chết chắc thôi.
Liêu Tuấn Hoa nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Giai, cái đầu liền phình to hơn rất nhiều.
Hắn rất quen thuộc tính khí của Chu Giai. Vẻ mặt này của đối phương, ý tứ chính là ta sẽ đeo bám chết ngươi.
Gia đình hai người bọn họ quen biết rất thân tình sâu đậm. Thuộc dạng trưởng bối ở từ những năm 50, 60 thế kỷ trước cùng ăn một nồi vậy. Liêu Tuấn Hoa so với Chu Giai lớn hơn bốn năm tuổi. Từ lúc còn rất nhỏ, Chu Giai chính là cái tiểu nha đầu đi theo ở phía sau mông hắn như cái đuôi vậy.
“Những người này đều là bằng hữu giới võ thuật của Liêu ca a. Liêu ca, người khác không biết huynh là một cao thủ, nhưng không thể gạt qua được ta a. Đúng rồi, lúc muội còn ở tại tỉnh S, cũng nhận thức một cao thủ tuổi trẻ, ngay cả Lý lão gia tử nhìn thấy cũng đều ngợi khen không dứt đấy.” Chu Giai chuẩn bị dùng mềm lay cứng, đem đề tài chuyển đi một chút.
Vương Siêu trong lòng chợt động, “Sẽ không nói chính là ta chứ?”
“Ồ, cao thủ trẻ tuổi tỉnh S sao? Ngay cả Lý lão gia tử cũng đều khen không dứt miệng sao? Công phu Lý lão gia tử huynh biết rõ, tục gia đệ tử của Vũ Đương, lại kế thừa võ công Bát Quái môn, lúc tuổi còn trẻ công phu đã xuất thần nhập hóa, chính là cùng sư phụ của huynh cũng không phân trên dưới. Người có thể được Lý lão khen ngợi, khẳng định phải là đại cao thủ.”
Quả nhiên, một câu nói này làm cho Liêu Tuấn Hoa sinh ra hứng thú.
“Ta cũng nghe sư phụ nói qua rằng ở Bắc Kinh có một vị cao thủ họ Lý. Trước giải phóng, sư phụ cùng Lý lão đều là người tuổi trẻ, đã từng cùng nhau đấu thử một chút, kết quả không phân biệt được thắng bại.”
Đái Quân gật đầu.
“Vương sư phụ. Ngài là quyền thuật đại sư tỉnh S, nếu có một thanh niên xuất sắc như vậy, hẳn là sẽ không lạ phải không?” Liêu Tuấn Hoa đột nhiên nhớ ra, Vương Siêu cũng ở tỉnh S.
Một núi không thể có hai cọp, theo đạo lý đó Liêu Tuấn Hoa cũng phải nên hỏi xem sao.
“Điều này ... Sợ rằng chuyện có chút hiểu lầm...” Vương Siêu khẽ nghiêng người một chút, cười cười nhìn Chu Giai: “Chu Giai, hai năm không thấy. Nghĩ không ra cô đã chuyển công tác sang địa phương khác rồi...!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK