• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Không nói đến thân phận "Thái tử" của Liêu Tuấn Hoa, chỉ cần nói đến võ thuật tạo nghệ là cảnh giới đại quyền sư, đối với yêu cầu của hắn, Vương Siêu tự nhiên là vui vẻ đồng ý.

Càng huống chi nhiệm vụ của Tổ Chức lần này cũng là muốn thăm dò rõ ràng một ít tình hình cụ thể của Liêu Tuấn Hoa này. Nên dù hắn không tìm tới Vương Siêu, Vương Siêu cũng phải tìm cơ hội, thông qua thị trường hắc quyền Đông bắc Sơn Đông để câu dẫn hắn ra.

Quan trọng hơn chính là sư phụ của Liêu Tuấn Hoa chính là đại tông sư Chu Hồng Trí hiển hách nổi danh ở giới võ thuật người Hoa kiều ở hải ngoại.

Chu Hồng Trí khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Uy vọng ở giới võ thuật người Hoa kiều như mặt trời chính ngọ, chẳng khác nào là Dương Lộ Thiền đời Thanh, Tôn Lộc Đường đời Dân Quốc.

Về công về tư, Vương Siêu đều không có bất cứ lý do gì có thể cự tuyệt yêu cầu này của Liêu Tuấn Hoa.

“Liêu tổng! Ngài không sao chứ?” Ngay lúc này, một đám người do Liêu Tuấn Hoa mang đến nhìn thấy lão bản gặp nguy cấp, cũng vội vã vây quanh lại, cả một đám đều cho tay vào bên trong áo.

Những người này từ bốn phương tám hướng đem mấy người Vương Siêu, Lâm Nhã Nam, Đại Thạch Đầu ẩn ẩn bao vây lại, còn có mấy đại hán dùng thân thể của mình chắn ở phía trước của Liêu Tuấn Hoa, Đái Quân.

Liêu Tuấn Hoa tổng cộng mang đến hơn ba mươi người, vốn là vây vòng ở chung quanh, nghiêm cấm người lạ tò mò lai vãng tới gần.

Nhưng hiện tại bọn họ hình như nhìn ra nguy cơ của lão tổng mình, lập tức phát huy ra tố chất nhanh nhẹn.

“Hừ!” Tiếng hừ lạnh khinh thường từ mũi Lâm Nhã Nam và Đại Thạch Đầu cùng phát ra. Bọn họ thật ra không nghe thấy Liêu Tuấn Hoa cùng Vương Siêu nói chuyện gì với nhau. Chỉ là từ xa cùng nhau quan khán chiến trận, Lâm Nhã Nam cùng Triệu Tinh Long cũng có thể nhìn ra Vương Siêu lấy một chọi hai, và đều chiếm được thượng phong.

Trong lòngTriệu Tinh Long nhiệt huyết sôi trào, nóng bỏng kích động. “Vương Siêu năm đó so với ta chỉ cao hơn một chút như thế mà thôi, nhưng công phu hiện tại quả thật đã đột nhiên tăng mạnh như vậy. Cùng là con người cả, ta tuyệt đối không thể để quá kém so với huynh ấy!”

Mà Lâm Nhã Nam trong lòng lại có một ý nghĩ khác: “Tào Nghị truyền đạt lời nói 'đả biến thiên hạ vô địch thủ' (đánh khắp thiên hạ không đối thủ) của Tổ Chức cho Vương Siêu, mặc dù là có chút ý tứ chính trị khích lệ, làm phấn chấn tinh thần lòng người ở trong. Nhưng trên Tổ Chức muốn hết sức tài bồi cho Vương Siêu là sự thật. Hiện giờ xem ra hắn sau này nói là có thể quét ngang giới võ thuật Nhật Bản cũng không phải là không thể. Võ công của hắn, thật sự là.... Quá kinh khủng... Ta xem ra dù cho chính bản thân sư phụ có đến đây giao thủ với hắn, cũng chỉ sợ không có hy vọng thắng được.”

“Đái ca, nên làm gì bây giờ?”

Một nam tử nét mặt lãnh khốc khoác áo gió mầu đen, mặc trang phục đen chính là đang thủ thế trước người Đái Quân, từ trong áo gió lấy ra một khẩu súng lục nhỏ, chỉ chỉ vào Vương Siêu ở phía trước, cùng lúc nam tử đó đưa mắt nhìn về Đái Quân đang khó có thể cất lời kia.

“Hà Diệu, bỏ ngay súng xuống!” Đái Quân nhịn đau, lập tức cất lời ra lệnh.

Trong này rõ ràng có hai toán vệ sĩ, một toán là Liêu Tuấn Hoa xuất lĩnh, còn một toán là Đái Quân mang đến.

Đám thủ hạ do Liêu Tuấn Hoa mang đến ăn mặc tùy ý, người nào cũng tỏ ra là người đã được huấn luyện tốt, dường như là xuất thân từ quân nhân, vừa nghe thấy lệnh, lập tức đình chỉ bao vây, đứng tản ra ở phía sau.

Mà đám người do Đái Quân mang đến, trang phục thống nhất, complet đen, ánh mắt hung tợn, trên mặt có sẹo, vừa nhìn đã biết là những kẻ thường xuyên chém giết đánh nhau mà ra. Những người này, tựa hồ lại không nghe theo lệnh của Đái Quân, mà vị nam tử lãnh khốc mặc áo gió đen này mới là thủ lĩnh của bọn họ.

“Đái ca, nhưng ... Đái ca... chuyện này nếu truyền ra ngoài.... quan hệ đến danh dự của tập đoàn Bồ Kinh chúng ta...”

Hà Diệu nhìn Đái Quân, lời nói mặc dù hàm hồ, nhưng ý tứ không tốt là rất rõ ràng: Đái Quân ngươi là một trong Quảng Đông Tam Hổ, mặc dù là tư nhân luận võ, nhưng cũng là thua thê thảm. Chuyện không thể truyền ra ngoài, biện pháp tốt nhất chính là giết người diệt khẩu.

Đái Quân mặc dù là Đổng sự của tập đoàn Bồ Kinh Portugal Beijing Group, nhưng cổ đông lớn nhất của tập đoàn này vẫn thuộc về Hà Hồng Tân- Đổ Vương lớn nhất ở Macao. Hơn chín mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn đều thuộc về Hà gia.

“Ngươi lui lại, buông súng trong tay ra!” Liêu Tuấn Hoa cũng không ngờ sư huynh của mình tự nhiên lại không áp chế được thủ hạ.

Thanh âm của Liêu Tuấn Hoa cực kỳ uy nghiêm, trong sát na đó Hà Diệu khẽ mềm dịu đi một chút, nhưng sau đó lại mạnh mẽ trở lại.

“Xin lỗi Liêu Tổng. Thiếu gia nhà ta đã sớm nói rõ, vô luận thế nào cũng phải bảo trụ danh tiếng của Đái ca không bị tổn hại. Hơn nữa, Ngài cùng Đái ca là sư huynh đệ, sự tình hôm nay nếu truyền ra ngoài, Ngài cũng không có mặt mũi nữa đúng không? Chu Hồng Trí lão gia tử lại càng thêm mất mặt? Cho nên chuyện này Ngài tốt nhất vẫn là không nên nhúng tay vào, cứ để chúng ta giải quyết là được.”

Hà Diệu không ngừng cười hắc hắc, sau đó khẽ động đậy khẩu súng trong tay.

Chuyện này xẩy ra quá đột ngột, ngay cả Vương Siêu cũng nghĩ không ra, Đái Quân tự nhiên lại không áp chế được thủ hạ của mình.

“Đâu có lý đó!” Liêu Tuấn Hoa hàm dưỡng cho dù rất tốt, cũng bị tức đến xanh mặt. Vốn là mấy nhân vật cao tầng luận bàn võ công, không ngờ cuối cùng lại hiện ra một tiểu nhân vật can dự vào kết cục.

Hơi chút có chuyện bất hảo, lập tức phát sinh trận chiến bằng súng ống.

Đám người này đều là dân du thủ du thực quen chém giết trên Hắc đạo từ sòng bài Macao mà ra. Liêu Tuấn Hoa quyền cao chức trọng, phải chết ở trong tay những người này thì thật chính là lật thuyền trong cống rãnh.

Đúng lúc này đột nhiên ở huyệt Thái dương của Hà Diệu xuất hiện điểm đỏ rất nhỏ, lóe lóe sáng. Điểm đỏ này mặc dù nhỏ, nhưng hết sức rõ ràng.

“Diệu ca, không tốt!”

“Diệu ca, huynh bị súng bắn tỉa ngắm vào!”

Đúng lúc đó một thủ hạ tinh mắt đột nhiên phát hiện ra, tiếp theo sau Thái dương huyệt từng người từng người một đều có điểm đỏ giống hệt như vậy chiếu vào.

Đái Quân tổng cộng mang đến hơn chục thủ hạ, Liêu Tuấn Hoa cũng mang đến hơn chục thủ hạ. Nhưng hiện tại huyệt Thái dương bị súng bắn tỉa chiếu vào toàn bộ đều là thủ hạ của Đái Quân.

“Không biết tự lượng sức mình!” Lâm Nhã Nam quát ra một câu, rồi khẽ nhúc nhích ngón tay ra hiệu.

Bang! Bang! Hai tiếng bang vang lên, thanh âm đó rất nhanh bị chìm vào trong tiếng sóng biển.

Huyệt Thái dương của Hà Diệu bị một viên đạn xuyên lỗ đi vào, người đổ sụp một cái ngã xuống trên mặt cát.

Mà khẩu súng gì đó trên tay hắn cũng bị một viên đạn chuẩn xác chui vào nòng, sau đó nổ tung, đem cánh tay hắn nổ đến nát bét.

Nguyên hai người xạ thủ bắn tỉa đã sớm chuẩn bị rất tốt, cho dù Hà Diệu có thể phát hỏa súng, vẫn có thể chuẩn xác chặn lại đạn của hắn ở đầu nòng. Đây mới là tài bắn súng, mới là thần xạ thủ! Thần xạ trong truyền thuyết cũng chỉ có lẽ như thế mà thôi.

Lực lượng của Tổ Chức có thể tiêu diệt hết thảy mọi tồn tại ngáng đường không chịu khuất phục!

“Các ngươi đều không được động đậy, ta có thể cam đoan trước khi các ngươi động một đầu ngón tay, huyệt Thái dương các ngươi sẽ giống như hắn, xuất hiện thêm một cái lỗ thủng.”

Lâm Nhã Nam chiếm lấy vị trí trước mặt Vương Siêu, chậm rãi nói.

Ngay trong nháy mắt lúc Lâm Nhã Nam nói chuyện, trên bờ biển, núi đá rừng cây xung quanh, nhanh nhẹn xuất hiện bảy tám người, mỗi người đều mặc trang phục ngụy trang rằn ri, mũ giáp che mặt, mắt đeo ống kính phản xạ ánh đèn LED lấp loáng.

“Kính hồng ngoại nhìn ban đêm sao?” Liêu Tuấn Hoa vừa nhìn lập tức nhận ra. Đây là một loại thiết bị mới, chuyên dò tìm nguồn nhiệt phát ra tia hồng ngoại dùng để tác chiến ban đêm, phối hợp với kính ngắm trên súng, khóa chặt mục tiêu, hay báo cảnh sát vây bắt... vv và vv.

Trên chiến trường Iraq, chỉ có lực lượng tiên phong đặc chủng trong quân đội Mỹ mới được sử dụng loại trang bị tiên tiến này.

Bảy tám người này, AK cầm trong tay nhanh chóng áp sát, thoáng chốc đã vọt tới vây xung quanh Vương Siêu, Lâm Nhã Nam.

Thân thủ quả là nhanh nhẹn, so với vệ sĩ của Liêu Tuấn Hoa rõ ràng cao hơn một bậc.

Cùng lúc đó, điểm đỏ trên huyệt Thái dương đám vệ sĩ của Đái Quân vẫn như trước không có biến mất. Hiển nhiên trong rừng cây đằng xa vẫn ẩn phục lính bắn tỉa như cũ.

“Liêu tổng, thỉnh bảo hộ Đái đại sư đi ra! Còn lại đều quỳ xuống cho ta!”

Như tử thần trong địa ngục đi ra thu hoạch tính mạng, "Đại Thạch Đầu" Tôn Lỗi đi ra, tiếp lấy một khẩu AK, nòng súng đen ngòm nhắm ngay vào mười mấy vệ sĩ của Đái Quân.

Những người này hai chân lập tức run rẩy, quỳ xuống trên nền cát.

Không còn cách nào khác. Bất kể nhà ngươi hung hãn thế nào, đối mặt với điểm đỏ trên huyệt Thái dương, tinh thần cũng phải suy sụp.

Đợi những người này quỳ xuống xong, Đại Thạch Đầu, Phủ Đầu, Lang Đầu lập tức đi lên, đè từng người một xuống đất, từ trên người chúng lục soát ra súng ống vũ khí các loại... vv.

“Đái sư phụ, đây là người sư phụ mang đến, sư phụ nói nên xử trí thế nào?”

Lâm Nhã Nam đi lên, đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía Đái Quân.

Lúc này Đái Quân cùng Liêu Tuấn Hoa chứng kiến một màn phát sinh bất ngờ này, ánh mắt đều thừ ra, theo sau nhìn nhau trao đổi một chút, trong ánh mắt hai người đều lộ ra nét kinh ngạc thật sâu.

Bọn họ cũng là người từng trải, nhưng tình cảnh trước mặt vẫn làm bọn họ thất kinh.

Vương Siêu này đâu chỉ là cao thủ võ thuật gì đó, mà thực ra chính là Tư lệnh một đại Quân khu, hay là một vị lãnh đạo cao tầng của quốc gia mới phải.

“Thế lực Liên minh Châu Âu EU quả thật cường đại!” Một ý niệm giống hệt nhau phát ra từ trong đầu Liêu Tuấn Hoa cùng Đái Quân.

“Tên Hà Diệu này là người của Nhị thiếu gia Hà gia. Hà Hồng Tân lão gia tử tuổi tác đã cao, hiện tại Hà gia tranh đấu gay gắt. Ngay cả người ngoài như ta đây, bởi vì có cổ phần, cũng khó chạy thoát khỏi trận phân tranh này.”

Đái Quân miễn cưỡng nói mấy câu, mồ hôi đầm đìa.

“Những người này cũng chỉ là kẻ đi theo, hay là tha cho bọn họ đi?”

“Đa tạ Đái ca, đa tạ Đái ca...!”

“Vừa rồi không biết Hà Diệu nổi cơn điên cái gì...”

“Hắn bị Nhị thiếu gia phân phó, chắc là muốn thêm địch nhân cho Đái sư phụ. Chúng ta may mắn không nghe lời hắn...”

Ngay lúc này Liêu Tuấn Hoa cũng đã tỉnh táo lại, phân phó xung quanh: “Đem những người này tạm thời giam giữ lại, để ta tự mình nói chuyện cùng Hà lão gia tử Macao.”

Vương Siêu đối với mọi chuyện này đều là lặng im nhìn, hết thảy đều giao cho Lâm Nhã Nam xử lý.

Mắt thấy mọi chuyện đã xong, hắn không khỏi cười khổ một cái: “Ba người chúng ta uổng thân xưng là quyền thuật đại sư. Lúc cuối cùng tự nhiên lại bị đám tôm tép nhãi nhép làm cho loay hoay một hồi.”

“Đem cái xác này cho vào bao bố, buộc đá ném xuống biển nuôi cá!”

Liêu Tuấn Hoa hung hăng phân phó. Vị "Thái tử" ôn hòa này hiển lộ ra móng vuốt sắc bén.

“Tinh Long, các ngươi đi về trước đi, ở đây nhiều người, đừng khiêu khích phiền toái không cần thiết. Ta cùng Nhã Nam đi làm khách chỗ Liêu tổng.” Vương Siêu đưa mắt ra hiệu cho đám Đại Thạch Đầu. Đám Đại Thạch Đầu bọn họ hiểu ý gật đầu, nhanh chóng tản ra tiến vào rừng cây, biến mất không thấy nữa.

Theo sau đó những điểm đỏ chiếu trên huyệt Thái dương những người kia cũng biến mất.


*******************

Thanh Đảo, trong một tòa biệt thự ven biển.

Đái Quân ngồi trên chiếc ghế dựa bằng gỗ hoa lê lớn, Vương Siêu lấy tay đè lên bụng hắn, chậm rãi di động.

Ám kình trong tay hắn thong thả vận động, trái tim co bóp khi nhẹ khi mạnh, lúc nhanh lúc chậm.

Chậm rãi nhắm lại hai mắt, thong thả vận kình, Ám kình ở lòng bàn tay Vương Siêu phảng phất như vô số mũi kim đang tiến hành châm cứu.

Qua một hồi lâu, hắn mới thu tay lại.

“Tốt lắm, ta cảm giác thấy Ám kình chậm rãi di chuyển trong lỗ chân lông của huynh đài đã thông suốt, không còn trở ngại gì.”

Vương Siêu nhấc tay lên. Trên bàn tay dính máu bầm và mồ hôi nhớp nhúa.

Đái Quân hít vào một hơi, quả nhiên không cảm thấy đau đớn gì cả, sau đó lại hít thật sâu vào mấy hơi thở rồi mở mắt nói: “Không ngờ Ám kình của Ngài đã luyện được đến cảnh giới cương nhu đều tinh tế, thật sự là lợi hại, Trương Uy thua ở trong tay Ngài quả thực cũng không oan uổng.”

“Thật ra cũng không hẳn, công phu một tay này của ta, là đến từ trao đổi với Trần Ngải Dương.” Vương Siêu cười cười lắc đầu. “Hôm nay đả đấu trên bờ cát thật sự là mưu lợi, chứ nói công phu chân thật, không phải ta khiêm nhường, hai ngươi bất cứ là ai một người cũng đều không ở dưới ta đây. Nếu quả là chính thức sinh tử đả đấu, hươu chết về tay ai cũng không biết được.”

“Trần Ngải Dương!” Đái Quân lắc đầu, “Hắn là kỳ tài, ta cùng hắn giao thủ, có tới sáu bảy phần là phải thua.”

“Được rồi, Đái sư huynh, vừa rồi chuyện Hà Diệu kia là xảy ra việc gì?” Liêu Tuấn Hoa hỏi.

“Chuyện này đệ cũng đã biết, năm đó ta cứu một mạng của Hà Hồng Tân lão gia tử. Lão ta vì báo đáp nên cho ta một ít cổ phần của tập đoàn Bồ Kinh, bằng không ta cũng không có gia nghiệp lớn như vậy. Về phần những chuyện khác, đệ cũng đã đoán được tám chín phần, đơn giản là tranh đấu trong gia tộc, ta bị vạ lây thôi.”

Đái Quân tựa hồ không muốn nói nhiều về chuyện này.

“Không biết vị này xưng hô như thế nào?” Liêu Tuấn Hoa gật đầu, cũng không hỏi thêm, đột nhiên chuyển ánh mắt về phía Lâm Nhã Nam đang ngồi ở một bên chậm rãi uống trà.

Lâm Nhã Nam vừa định trả lời, đột nhiên, một thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

“Liêu ca, Liêu ca! Huynh có ở nhà hay không? Ta hỏi thủ hạ của huynh, bọn họ bảo huynh đến Thanh Đảo. Không biết ta đến có kịp không?”

Thanh âm này rõ ràng là của một cô gái, ở trong tai Vương Siêu không biết sao lại có cảm giác quen thuộc.

“Ta muốn làm một bộ phim tư liệu thật dài ghi chép chân thật về cuộc sống sinh hoạt của người Hoa kiều hải ngoại. Liêu ca, huynh trước kia gia nhập qua Hoa bang (bang hội của người Hoa, có thể là Chinatown) ở Mỹ, kể cho ta một ít chuyện bí mật nhé, cũng phải giúp ta nửa năm sau ra nước ngoài quay phim...”

Thanh âm theo cửa đẩy ra, một cô gái trẻ đi vào.

Vương Siêu liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ. Cô gái trẻ này chính là Chu Giai đã thật lâu không gặp.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK