Chương 985: Anh Dũng? Sếp Dương?
Gã đầu trọc đi sang một bên, gọi mấy cuộc mới kết nối được. Anh ta lập tức kể lại chuyện căn nhà một lần nữa.
Người ở đầu dây bên kia nghe xong, lập tức chìm vào im lặng. Gã đầu trọc không biết chuyện gì, anh ta vẫn giận dữ nói: "Anh Dũng, em thấy lũ khốn này vốn là những kẻ lừa đảo, nói không chừng muốn mượn danh nghĩa lấy nhà của anh để giả danh lừa đảo." "Hay là, anh dẫn người qua xem thử đi." "Loại lừa đảo này, sau này một khi dính dáng tới anh, sẽ rất phiền phức!"
Lúc này, một giọng nói vô cùng lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Chờ đã, tôi sẽ tới ngay!"
Gã đầu trọc vui mừng khôn xiết, anh ta cúp điện thoại, chỉ tay về phía Lâm Mạc Huy ngạo nghề: "Này, oắt con, anh Dũng sẽ tới đây ngay thôi." "Mày cứ chờ chết đi!"
Lâm Mạc Huy tỏ vẻ chẳng quan tâm.
Phó Man cũng đầy vẻ đắc ý, cô ta liếc nhìn Lý Ngọc Lâm, chế nhạo: "Ngọc Lâm, sao cô lại đi cùng với mấy tên lừa đảo này chứ?" "Chúng ta là bạn học, nếu có khó khăn gì thì nói cho tôi biết, sao có thể làm ra mấy trò gian dối như vậy?" "Haizz, tôi thật không ngờ cô lại sa sút đến mức này.
Thật sự khiến tôi quá thất vọng!" Nói rồi, cô ta còn giả bộ làm bộ mặt thương tiếc, nhưng thực ra là đang chế giễu Lý Ngọc Lâm.
Lý Ngọc Lâm cắn răng, tức giận nói: "Phó Man, cô đừng nói mấy lời châm chọc thế nữa." "Tôi nói cho cô biết, chúng tôi không có nói dối, chúng tôi cũng không có lừa đảo người khác!"
Phó Man chế nhạo: "Ha, không thấy quan tài không để lệ mà! Tôi nói cho cô biết, nếu cô nói những tòa nhà khác là của cô, tôi còn không hiểu sự tình. Nhưng tòa nhà này, là tòa bất động sản của anh Dũng. Ba ngày trước, anh Dũng còn mời chúng tôi lên đó ngồi và thảo luận về việc mở một câu lạc bộ trong tòa nhà đó." "Cô nói nhà cô ở Tòa nhà số một, cô coi tôi như con ngốc à?"
Lý Ngọc Lâm không khỏi có chút sững sờ, cúi đầu không biết nên nói như thế nào.
Phương Như Nguyệt cũng có chút lo lắng, bà ta ghé sát vào Lâm Mạc Huy nói nhỏ: "Mạc Huy, cái này... tòa nhà đó sao lại là của bạn anh ta chứ? Có phải sếp Dương lừa chúng ta rồi không? Hay là, chúng ta tìm nhầm chỗ rồi? Đây không phải là thành Nam Lâm?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Mặc kệ anh ta đi. Lát nữa tới sẽ biết thôi." ngay
Phương Như Nguyệt lo lắng, nếu thật sự là nhầm lẫn thì lát nữa đúng là ngượng chết mất.
Sau khoảng mười phút, đột nhiên có tiếng bước chân ở đằng xa. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đang sải bước chạy về phía này. Nhìn thấy người đàn ông này, gã đầu trọc lập tức hào hứng chào hỏi: "Anh Dũng, ở đây, ở đây!" Phó Man lập tức phô ra nụ cười trêu người, nhìn thẳng người đàn ông, giọng nũng nịu: "Anh Dũng" Ủng hộ tea*m chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.org
Người đàn ông chạy lại gần, gã đầu trọc nhìn thấy rõ, đầu anh ta đầy mồ hôi, thở hổn hển như vừa chạy một quãng đường dài.
Gã đầu trọc không khỏi ngạc nhiên: "Anh Dũng, anh không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Em đứng canh ở đây, bọn họ chạy không được đầu, anh từ từ là được...
Nói xong, anh ta đưa tay ra muốn dìu người đàn ông. Tuy nhiên, người đàn ông thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái, trực tiếp đẩy anh ta ra.
Ngay sau đó, người đàn ông chạy về phía Lâm Mạc Huy, dưới ánh mắt kinh ngạc của gã đầu trọc, người đàn ông nhìn Lâm Mạc Huy rồi đột nhiên kh người xuống.
Gã đầu trọc trợn tròn mắt, chuyện gì đang diễn ra?
Người đàn ông cúi lại cúi đầu trước Hứa Thanh Mây, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt, sau đó cung kính nói: "Anh Lâm, sếp Hứa, thật sự ngại quá. Không biết bốn vị tới đây, không thể nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi."
Ngay lúc này, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đó trông như thế nào.
Hai người kinh ngạc nói: "Sếp Dương? Sao lại là cậu?" Người đàn ông này chính là sếp Dương trước đây!