Lâm Mạc Huy nở nụ cười lạnh lùng, những người ngày đang định bắc kiều qua sông.
Bọn họ không làm mồi nhử thì sẽ bị mấy người đó đuổi đi.
Đương nhiên Thái Tử không phục, anh ta lập tức mắng chửi người thanh niên này.
Thấy hai bên như sắp đánh nhau, Lâm Mạc Huy đột nhiên nhặt một viên đá rồi ném xuống dưới giữa hồ nước, phát ra tiếng kêu “tõm”.
Vị trí ném vừa khớp với bên nhà họ Tạ đó.
Hòn đá bị ném xuống dưới nước phát ra tiếng kêu “lõm tõm”.
Ngay sau đó, bên trong mặt nước đột nhiên có một con quái vật to lớn nổi lên.
Đây chính là một con trăn màu đỏ vô cùng to lớn, nó dài khỏang hai trương và to bằng cả thùng nước.
Trên đầu nó mọc sừng, bên ngoài phần bụng mọc ra hai vóng vuốt nhỏ.
Cả người nó là một lớp vảy màu đỏ, hai con mắt to giống như bóng đèn màu vàng, phát ra ánh sángkhiến người ta khiếp sợ.
Thái Tử mở to mắt: “Đây... Đây là con rồng sao?”
Bây giờ bọn họ mới hiểu ra tại sao người duy nhất quay trở về chỉ nói ra một chữ “rồng”.
Nhìn bề ngoài, con rắn đỏ này thật sự rất giống một con rồng.
Con rắn đỏ nổi lên mặt nước, cả người lắc một cái rồi há to cái miệng như chậu máu, trực tiếp lao vào cắn một người bên cạnh.
Người đó kêu lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng hoàn toàn không thể nào phản kháng được.
Con rắn đỏ đó ném anh ta lên không trung, sau đó lại há cái miệng như chậu máu của mình đón lấy người đó.
Nó duỗi rồi co cái cổ lại, cố gắng nuốt người đó vào trong bụng.
Đám người ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì run lay bay.
Nhưng đây là một người vẫn còn sống, chỉ thoáng một cái đã bị nuốt chửng?
Tạ Đình Ngũ nhìn thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa thì nên ra máu. “Ai cho anh ném hòn đá xuống đó?”
Tạ Đình Ngũ tức giận hét lên một tiếng.
Lâm Mạc Huy không thèm để ý đến ông ta mà chỉ kéo Thái Tử lùi về phía sau vài bước.
Vào lúc này con rắn đỏ đó lại xông về phía mấy người ở Bắc Giang, dù sao vị trí của nó rất gần vớinhững người đó.
Hai chàng trai ở Bắc Giang rút con dao dài ra, muốn chém về phía con rắn đỏ đó.
Con rắn đỏ đó cũng không hề né tránh, để mặc cho bọn họ chém lên trên người mình.
Con dao dài chém lên trên vảy giống như chém vào tấm sắt, phát lên tiếng kêu "leng keng”.
Con rắn đỏ đó không hề bị thương chút nào nhưng nó cũng đã nhào về phía hai người đó.
Còn chưa đợi hai người đó phản ứng lại, con rắn đỏ đó đã trực tiếp cắn một người trong số đó.
Đồng thời nó duỗi móng vuốt ra, cũng bắt người còn lại qua đó.
Hai người bị cắn đó trực tiếp bị con rắn đỏ ấy nuốt vào trong bụng.
Mà cái người bị nó bắt ấy cũng bị nó kéo thắng vào trong nước.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, còn có cả mùi thịt bị nước làm cháy bỏng. Sau đó người đó cũng không còn động tĩnh gì nữa. Vào lúc này có rất nhiều người đều sợ đái cả ra quân.
Bọn họ biết nhiệt độ trong dòng nước đang bốc lên nghi ngút này cũng phải xấp xỉ một trăm độ.
Người bị nó kéo vào trong đó chắc chắn đã bị nấu chín rồi.
Mà con rắn đỏ đó cũng không hề dừng lại, lại lao từ trong dòng nước ra.Lần này mục tiêu của nó chính là Tạ Thanh
Nguyệt.
Tạ Thanh Nguyệt đào từng nhìn thấy tình hình như vậy. Vào lúc này cô ta đã Hỏang sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, đứng im tại chỗ mà quên mất mình phải chạy trốn.
Hai người vệ sĩ đứng bên cạnh cô ta cũng hoàn hoàn bị con rắn đỏ đó đánh bay ra ngoài.
Ông Cố ở tỉnh Hàng Nghĩa cách ở đó gần hơn, ông ta lao lên phía trước, ôm lấy Tạ Thanh Nguyệt rồi lộn một vòng. Coi như cô ta đã thoát được một đòn trí mạng của con rắn đỏ đó.
Cho dù như vậy, ông ta cũng bị móng vuốt của con rắn đỏ đó móc vào.
Móng vuốt của con rắn đỏ đó giống như bàn là đang cháy, phía sau lưng của ông ta bị cháy xém thành một mảng.
Ông Cổ hét lên đau đớn, lăn ra một góc, giãy dụa mấy lần cũng không thể đứng lên được.
Tạ Đình Ngũ nhìn thấy vậy, ông ta vừa lao đến vừa hét: “Bảo vệ cô chủ!”
Người nhà họ Tạ lần lượt lao lên, cầm đủ loại vũ khí để chiến đấu với con rắn đỏ đó.
Thậm chí có mấy người trong số đó còn cầm súng ống, nổ súng về phía con rắn đỏ đó.
Nhưng đáng tiếc, lớp vảy của con rắn đỏ đó chắc như áo giáp.
Vũ khí của những người đó vốn không thể nào khiến con rắn đỏ đó bị thương gì.