Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Kiến Đình sợ tới mức run rẩy, giọng hơi run run nói: "Người anh em, rất cuộc... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" “Rốt cuộc tôi phạm sai lầm gì rồi, cậu phải nói ra thì tôi mới biết được chứ."

Vương Châu năm viên gạch đáp về phía cậu ta.

Hoàng Kiến Đình vội vàng né sang bên cạnh, rồi la lên: “Người anh em, cậu... Cậu muốn làm gì hả?" “Chúng ta là anh em một nhà, tôi làm sao có thể đắc tội gì với cậu được. Cậu chỉ cần nói một câu, tôi lập tức sẽ sửa lại." "Cậu... cậu không mở miệng nói gì, như thế làm sao tôi biết đường mà sửa đây...

Vương Châu vẫn không nói một tiếng nào, lại cầm lên một viên gạch khác, tiến lên dí vào cổ Hoàng Kiến Đình.

Hoàng Kiến Đình sợ tới mức thét chói tại: “Cậu... con mẹ nó cậu điên rồi?” “Cậu cho rằng ông đây sợ cậu sao?” “Ông đây liều mạng với cậu!”

Hoàng Kiến Đình gào to, dùng một quyền đấm vào mặt Vương Châu.

Vương Châu bị một cú, cũng không lùi lại bước nào, trực tiếp đập gạch vào đầu Hoàng Kiến Đình.

Hoàng Kiến Đình bị đánh đến nỗi trời đất quay cuồng, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước.

Vương Châu thuận thế vọt lên, một cước đá vào bụng, túm lấy cổ Hoàng Kiến Đình vung bàn tay bất ngờ tát thẳng vào mặt cậu ta.


Hoàng Kiến Đình bị đánh đến nỗi mơ mơ hồ hồ, vô thức ôm lấy đầu mà tránh né. “Quỳ xuống cho tôi!”

Vương Châu nổi giận gầm lên một tiếng. Hoàng Kiến Đình hoàn toàn sợ hãi, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: "Cậu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Lúc này Vương Châu mới rút tay lại, tức giận mằng: "Khốn kiếp, cậu còn hỏi tôi chuyện gì ư?” “Con mẹ nói, cậu thiếu chút nữa thì hại chết ông đây!” “May mà mạng ông đây lớn. Bằng không bây giờ tôi đã xong đời rồi.” “Con mẹ cậu, tôi thực sự muốn giết chết cậu!”

Vương Châu nói xong, cầm lấy viên gạch tức đùng đùng lao tới.

Hoàng Kiến Đình vội vàng quỳ dập đầu xuống, nói: “Anh hai, anh hai, tôi sai rồi, thật sự sai rồi..." “Tôi... tôi rốt cuộc không biết đã hại cậu kiểu gì, cậu nói cho tôi một chút đi... “Tôi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra...

Vương Châu tức giận kể hết toàn bộ sự việc hôm nay.

Lúc này, Hoàng Kiến Đình mới hiểu ra sự việc, cậu ta cũng ngần người ra.

Hứa Đình Hùng và bọn họ hôm nay đã lên kế hoạch muốn giúp Vương Hoàng Minh bắt Hứa Thanh Mây, kỳ thật trong lòng cậu ta có chút không muốn.

Nhưng mà, vì số tiền, cậu ta vẫn xui khiến Vương Châu làm việc này.

Nhưng cậu ta lại không ngờ tới rằng, sự việc lần này lại náo loạn đến thế. Hiện tại, Vương Châu đang đánh cậu ta, cậu ta cũng không chút phản kháng nào. “Con mẹ nó, tên khốn Lâm Mạc Huy!” “Tất cả chuyện này là do anh ta làm, anh ta cố ý hại tôi!” “Người anh em, chờ đã, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng về sự việc này!”

Hoàng Kiến Đình nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng mà, cậu ta đã tính toán sai tình huống hiện giờ.

Cậu ta cứ nghĩ Vương Châu rất tức giận với Lâm Mạc Huy, nhưng cậu ta lại không biết hiện tại Vương Châu chỉ có lòng cảm kích và tôn trọng Lâm Mạc Huy mà thôi.

Ở trước mặt Vương Châu cậu ta chửi rủa Lâm Mạc Huy, thế thì khác gì tìm con đường chết hay không?

Vương Châu tiến lên đấm thẳng mấy quyền về phía mặt cậu ta.

Hoàng Kiến Đình bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, run run nói: “Cậu, tôi... Tôi giúp cậu báo thù, thế mà còn không được sao?”

Vương Châu nghiến răng nói: “Con mẹ nó cậu nghe ông đây nói cho rõ!” “Từ giờ trở đi, anh Lâm và Chủ tịch Thanh

Mây là ân nhân cứu mạng của tôi.” “Con mẹ cậu mà dám nửa lời thất lễ với bọn họ, ông đây sẽ liều mình lấy mạng cậu!” “Dù sao cái mạng này cũng là do anh Lâm và Chủ tịch Thanh Mây cứu vớt, tôi không ngại mà hi sinh để trả cho họ “Nếu cậu không tin, cậu cứ tiến lên thử xem!"

Hoàng Kiến Đình trợn mắt há hốc mồm. Cậu ta lại không ngờ rằng người anh em của mình lại trung thành với Lâm Mạc Huy như thế!

Mà đúng lúc này, một số nhân viên bảo an lại lững thững đi qua công trường.

Hoàng Kiến Đình vừa thấy ánh mắt bỗng sáng lên, đứng dậy hét lớn: “A, các anh kia, mau lại đây!” “Tên khốn kiếp này ở đây làm loạn, lại còn dám đánh tôi!” “Nhanh lên lại đây, bắt anh ta gỗ cổ lại, tôi muốn giết chết tên này!”

Mấy người bảo an nhìn thoáng qua bên này, rồi lại liếc nhìn nhau, đột nhiên hét lớn: “Ô, ở công trường có kẻ trộm!” “Nhanh lên, chạy sang đó bắt lấy tên trộm kia!"

Mấy bảo an xoay người chạy, để lại Hoàng Kiến Đình sững sờ tại chỗ nhìn theo.

Hoàng Kiến Đình trợn tròn mắt, cậu ta chẳng thể ngờ tới rằng mấy tên bảo an này lại chạy đi như thế.

Cậu ta cũng không hề biết rằng mấy tên bảo an đó là nhân viên của Hổ Đông An.

Những người này bình thường chỉ hận không thể đánh cậu ta, bây giờ thấy cậu ta đang bị đánh, làm gì có ai đến hỗ trợ chứ?

Hoàng Kiến Đình không gọi được ai, ngược lại còn chọc giận Vương Châu.

Vương Châu xông đến đánh, đánh cho Hoàng Kiến Đình mặt mũi bầm dập, quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha lỗi lúc đó mới dừng lại. “Về sau phải thành thật với tôi!” “Bằng không, tôi thấy cậu lần nào thì đánh cậu lần đó!” Vương Châu bỏ lại câu nói tàn nhẫn đó rồi hùng hổ lái xe rời đi.

Hoàng Kiến Đình nằm trên nền đất một lúc lâu sau, rồi gượng đứng lên.

Cậu ta cố nén đau, đi vào công trường tìm Hổ Đông An, nói: “Anh Hồ, anh... anh tuyển được mấy người bảo an, rốt cuộc là có vấn đề gì vậy?" “Vừa rồi tôi ở công trường bị người ta đánh, bọn họ cũng không ra cản?” "Này... như này thì có phải bảo an không?”

Hồ Đông An gác hai chân lên bàn, chậm rãi nói: "Mấy người bảo an đó đều là người của tôi.” “Ý của cậu là tôi đã nhìn sai người đúng không?”

Hoàng Kiến Đình hoảng sợ.

Đừng tưởng cậu ta bình thường dám bật lại trước mặt Lâm Mạc Huy, nhưng cậu ta lại không dám bật lại trước mặt Hổ Đông An.

Lâm Mạc Huy vì có Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nên nể mặt cho cậu ta thể diện, nhưng Hồ Đồng An thì không.

Hơn nữa, Hồ Đông An chẳng khác nào danh xưng của anh ta, ý nghĩa rõ ràng.

Nếu chọc đến Hồ Đồng An, thì đồng nghĩa với việc muốn chết! “Tôi... Tôi không có ý này, tôi... tôi chỉ nói sự thật mà thôi... “Anh Hồ, anh đang bận, tôi ra ngoài trước.” Hoàng Kiến Đình khom lưng cúi đầu, rời khỏi phòng, vẻ lạnh lùng trên mặt lại trở lại.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ: “Lâm Mạc Huy, con mẹ nói tôi sẽ không để cho anh yên đâu!”

Số nợ này, cậu ta sẽ khắc sâu trong tâm cùng với tên Lâm Mạc Huy.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu ta gọi điện thoại báo cảnh sát.

Mặc kệ thế nào, phải đưa Vương Châu trở về rồi tính tiếp.

Không bao lâu sau, cảnh sát tới. Hoàng Kiến Đình ngay lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra.

Đội trưởng một bên ra lệnh cho cấp dưới đi bắt Vương Châu, một bên tiếp tục hỏi: “Chuyện này còn nhân chứng nào khác không?"

Hoàng Kiến Đình vội vàng gật đầu: “Có có có, mấy nhân viên bảo an ở công trường đều nhìn thấy chúng tôi.” “Còn nữa, công trường chúng tôi đều có camera giám sát, bên kia có một cái nữa. Chúng đều là bằng chứng!"

Đội trưởng gật đầu: "Được, có nhân chứng, có bằng chứng, vậy thì sẽ không thành vấn đề. “Cậu đi dẫn đội bảo an đến đây, chúng tôi muốn lấy lời khai của bọn họ.”

Hoàng Kiến Đình vội vàng chạy đi kêu đội bảo an đến.

Đội trưởng hỏi: "Các anh vừa nhìn thấy anh ấy, bị một người tên là Vương Châu bạo hành, chuyện này là thật sao?”

Mấy bảo an nhìn nhau, đồng thanh nói: “Anh cảnh sát, chúng tôi có thấy anh ấy bị đánh." “Nhưng người đánh tên gì, chúng tôi không biết!”

Hoàng Kiến Đình lập tức nói: “Người kia tên là Vương Châu, các anh không biết anh ta nhưng tôi biết!"


Đội trưởng gật đầu: “Vậy lúc ấy người tên Vương Châu đánh anh ấy như thế nào?” “Các anh lúc ấy đã chứng kiến những gì? Một bảo an lập tức nói: “À, là như này.” “Chúng tôi lúc ấy đang đi tuần tra nhìn thấy một người có bộ dạng khả nghi, hình như là định ăn trộm gì đó ở công trường. “Chúng tôi đã muốn đuổi theo, nhưng lại không đuổi kịp.” “Cho đến khi chúng tôi đi tuần tra hết một vòng, đi đến sân sau thì phát hiện quản lý Hoàng đang bị người đó đánh.” “Chúng tôi chạy nhanh tới, nhưng người kia lập tức chạy đi, thế nên chúng tôi cũng không đuổi theo nữa."


Đội trưởng nhíu mày, tình huống này với tình huống mà Hoàng Kiến Đình nói không hề khớp nhau.


Hoàng Kiến Đình sững sờ, cậu ta vội la lên: “Các anh... Các anh nói cái gì vậy?” “Tôi bị Vương Châu chặn đánh ở cửa, cái gì mà tên trộm? Cái gì mà sân sau?" “Các anh... đầu óc các anh có bệnh à?”


Bảo an thành khẩn nói: “Điều tôi nói chính là sự thật. “Chúng tôi đến ngay sau đó nhìn thấy anh ấy bị người ta đánh." "Anh cảnh sát, chúng tôi có vài người làm chứng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK