Chương 1116: Chó cùng rút giậu
Ngọn pháo hoa này là tín hiệu chuyên dụng của nhà họ Vương, được dùng những lúc gặp phải chuyện ngoài ý muốn, không thể gọi điện thoại cấu cứu thì mới dùng đến.
Trông thấy tín hiệu pháo hoa này thì những người trong họ Vương đều phải buông bỏ hết thảy mọi việc trên tay, lập tức chạy đến cứu viện.
Mà phao hoa tín hiệu ra lệnh cho người nhà họ Vương này cũng chỉ có mình gia chủ và một số thành viên cốt cán trong họ mới được sử dụng.
Bấy giờ Vương Việt Hưng đốt tín hiệu này tức là đang thống báo cho hết thảy những người nhà họ Vương ở chúng quanh phải đến trợ giúp. nhưng mà, Lâm Mạc Huy đưungs đối diện lại không hề có chút động thái muốn ngăn cản nào cả.
Trên gương mặt anh vẫn mang theo nét cười nhàn nhạt, thậm chí còn có đội phần trêu tức: “Gia chủ nhà họ Vương, đến lúc này rồi mà ông còn muốn chó cùng rất giậu thế hay sao?”
Vương Việt Hưng vẫn trưng bộ mặt lạnh như bằng: “Rốt cục đứa nào là chó cùng rút giậu thì tí nữa mày sẽ biết ngay thôi!” “Hừ, thằng ranh kia, trước đó tạo chỉ tỏ vẻ yếu thẻ với mày mà thôi, mày lại tưởng tao sợ thật chắc?” “Nhà họ Vương tao đây đã truyền thừa suốt mấy trăm năm ở cái Hà Nội này rồi, căn cơ sâu rộng, há là người mà phường trộm cướp không làm mà đòi hưởng như mày có thể sánh cùng hay sao?” “Hôm nay, tao sẽ khiến mày đượcc mở mang tầm mắt tước thực lực chân chính nhà họ Vương!”
Lâm Mạc Huy nở nụ cười: “Thực lực chân chính của nhà họ Vương?” “À, Vương Việt Hưng, ông có biết Độc Tri Chu giờ đang làm gì ở Hà Nội hay không?”
Vương Việt Hưng biến sắc, trong lòng chợt có cảm giác không ổn. “Bà ta... bà ta đến đây làm cái gì?”
Vương Việt Hưng vội la lên.
Lâm Mạc Huy đáp: “Mục đích chính Độc Trị Chu lần này đến Hà Nội, chính là để giệt nhà họ Vương các người đấy!” “Mà bây giờ, chắc là bà ấy đã xông vào trong nhà họ Vương luôn rồi!
Vương Việt Hưng mở to hai mắt nhìn, về mặt không sao tin nổi: “Chuyện này... sao lại có chuyện này được?” “Nhà họ Vương không thù không oán với Độc Tri Chu, bà... bà ta cớ gì lại muốn đối phó với nhà chúng ta?” “Hơn nữa nhà họ Vương đã truyền thừa suốt mấy trăm năm, căn cơ sâu rộng...
Lâm Mạc Huy lên tiếng ngắt lời ông ta: “Không tin à?” “Nào, tôi tắt máy phá sóng, ông gọi điện thoại cho người nhà hỏi thăm một chút xem sao!”
Lâm Mạc Huy nói rồi cầm điều khiển từ xa tắt máy phá sóng đi.
Máy phá sóng vừa được ngắt thì điện thoại của mọi người đều reo vang không dứt. Ai nấy đều lấy điện thoại di động ra, toàn bộ đều là thông báo cuộc gọi nhớ, trong đó còn có đủ loại tin nhắn, tất cả để là người trong các đại gia tộc nhắn tin cho gia chủ của bọn họ.
Mọi người trông thấy số tin nhắn này sắc mặt ai nấy đều thay đổi cả, nhất loại nhìn về phía Vương Việt Hưng.
Mà di động của Vương Việt Hưng cũng nhận được rất nhiều tin nhắn, ông ta bấm vào tin nhắn mới nhất thì lập tức trợn tròn mắt lên. “Độc Tri Chu giết cụ nhà rồi, trong nhà gặp nguy, nhanh chóng quay về!"
Đây là tin nhắn của em trai của Vương Việt Hưng gửi đến.
Ông cụ nhà họ Vương, đó chính là người có bối phận cao nhất trong nhà họ Vương, cũng là người có địa vị cao nhất.
Tuy rằng mấy năm nay ông đã không còn bàn đến chuyện thế sự, nhưng ông ta còn sống thì cũng là rường cột chống đỡ cho cả nhà họ Vương.
Vương Việt Hưng có thể thuận lợi nắm giữ nhà họ Vương cũng là nhờ có cụ nhà chống chân cho mọi sự trỗi chảy.
Bấy giờ, ông cụ đã bị Độc Tri Chu giết chết rồi ư? Nhân vật tại to mặt lớn, hô mưa gọi gió khắp Hà Nội này, cứ thế mà bị giết vậy ư?
Trên thực tế, những gia chủ khác nhận được tin nhắn đều có nội dung báo về tình hình nhà họ Vương.
Đúng như lời của Lâm Mạc Huy, Độc Tri Chu dẫn người đánh thẳng vào nhà họ Vương, nhà bọn họ căn bản không thể nào chống đỡ được. Xem tình thế như vậy, quả thật là muốn tiêu diệt cả nhà họ Vương rồi!
Sắc mặt Vương Việt Hưng trở nên trắng bệch, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Ông ta cắn răng, đay nghiến nhìn vào Lâm Mạc Huy: “Thằng họ Lâm kia, oan có đầu nợ có chủ!” “Tạo đối phó với mày thì mày tìm đến tạo để báo thù là được, vì sao lại phải giết bố tao? Giết người nhà tao!”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng đáp lại: “Oan có đầu nợ có chủ?” “À, nếu ông đã biết đến đạo lý này, thế vì sao ông còn bày mưu đối phó với vợ tôi, Hứa Thanh Mây?”
Vương Việt Hưng nhất thời nghẹn họng, vẻ mặt của ông ta trở nên méo mó đến cực điểm
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa chợt vọng ra một chuỗi thanh âm ồn ào.
Đây chính là những người của chín đại gia tộc đứng canh bên ngoài, họ trông thấy pháo hoa tín hiệu của Vương Việt Hưng bèn đồng loạt chạy lại đây.
Bấy giờ những người này ồn ào chộn rộn bên ngoài, hòng bao vây hoàn toàn cứ điểm này lại.