Trong bóng đêm đen kịt, Trần Lâm Vũ ngồi ở trong xe, chờ đợi mọi người.
Sau khi Lâm Mạc Huy dẫn mọi người lên xe, Trần Lâm Vũ quay sang nhìn với vẻ mặt mơ màng: “Anh Mạc Huy, người ở đâu mà nhiều như vậy?”
“Những người này là người nào đấy?”
Lâm Mạc Huy chỉ vào Trần Nguyên Vũ: “Cậu có nhận ra người này không?”
Trần Lâm Vũ tỉ mỉ quan sát ông ta, sau đó gãi đầu và nói: “Nhìn có chút quen mắt”
“Đây là ai vậy?”
Trần Nguyên Vũ chắp tay nói: “Tôi tên là Trần Nguyên Vũ..”
Vừa nghe thấy vậy, suýt chút nữa con mắt của Trần Lâm Vũ bắn ra
ngoài.
“Ông...ông là Trần Nguyên Vũ?”
Trần Lâm Vũ quan sát Trần Nguyên Vũ từ trên xuống dưới, trên mặt anh ta hiện ra vẻ không thể tin được.
Trần Nguyên Vũ kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trần Lâm Vũ: “Không phải, ông... ông là người ở đâu?”
Trần Nguyên Vũ: “Tôi chính là Trần Nguyên Vũ của nhà họ Trần ở Tô Vân”
Sắc mặt của Trần Lâm Vũ lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta tức giận nói: “Ông đừng có ăn nói linh tinh!”
“Cái gì mà là nhà họ Trần ở Tô Vân? Tôi chính là người nhà họ Trần ở Tô Vân đây này!”
“Ông là nhà họ Trần nào đấy?”
Trần Nguyên Vũ quan sát Trần Lâm Vũ, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm túc: “Cháu cũng là người nhà họ Trần ở Tô Vân sao?”
Trần Lâm Vũ: “Sao lại nói cũng là chứ?”
“Tôi chính là người nhà họ Trần mà!”
“Nhưng mà, rốt cuộc thì ông là nhà họ Trần nào ở Tô Vân?”
“Tôi cảnh cáo ông, nếu như ông dám mạo danh người nhà họ Trần để gây chuyện ở bên ngoài, thì ông chết chắc rồi đó.”
Lâm Mạc Huy thật sự không chịu nổi nữa, anh quay sang nói: “Cậu đừng ăn nói linh tinh nữa!”.
“Ông Trần đây chính là anh trai ruột của ông nội cậu đó!”
Nghe những lời ấy, Trần Lâm Vũ cùng Trần Nguyên Vũ đều ngẩn người.
Gương mặt Trần Lâm Vũ tràn đầy vẻ khó tin, kinh ngạc nói: “Anh trai của ông nội tôi?”
“Đại ca Mạc Huy, anh đang nói đùa sao?”
Mà trên mặt Trần Nguyên Vũ cũng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cháu là cháu trai của em trai ông?”
Lâm Mạc Huy gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trần Lâm Vũ, ông ta chính là Trần Nguyên Vũ kia của nhà họ Trần các cậu!”
Trần Lâm Vũ trợn tròn mắt: “Chuyện này... chuyện này sao có thể?”
“Ông của tôi đã mất từ lâu rồi, mười mấy năm trước đã không còn nữa”
“Ông...ông là tên giả mạo chui từ đâu ra hả?”
Trần Nguyên Vũ trực tiếp dùng cánh tay gõ một cái lên đầu anh ta: “Cháu nói ai là đồ giả mạo?”.
“Không biết lớn nhỏ!”
Trần Lâm Vũ bị đánh vẻ mặt oan ức nhưng lại không có cách nào ra tay với một ông lão tay chân đã khô quắt, chỉ có thể không biết làm thế nào nhìn về phía Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy: “Ông ta không phải đồ giả mạo, ông ta thật sự là ông của cậu!”
Trần Lâm Vũ: “A?”.
Lâm Mạc Huy: “Không cần kinh ngạc như vậy.”
“Thân phận của mấy vị bên cạnh này cũng không hề đơn giản”