Phương Như Nguyệt hoang mang: “Mấy người... Mấy người đang làm gì vậy hả?" “Cải mô-tơ này không phải do tôi mua
Ngô Phi Điệp lớn tiếng nói: "Bác cả, rõ ràng là bác trả tiền mua, sao có thể nói là không phải bác mua chứ?" "Hừ, mấy cái người giàu có này đúng là không biết xấu hổ! “Tài sản lên tới vài nghìn tỷ mà gặp vấn đề gì là cứ nghĩ cách để trốn tránh trách nhiệm!” “Bà không thể suy nghĩ cho người khác một chút được à? Con gái người ta chết rồi mà bà cũng không thông cảm chút nào sao?"
Dứt lời, mắt đám người kia lập tức sáng lên.
Bọn họ không quan tâm mô-tơ của ai, cũng không quan tâm ai lái nó, mà điều quan trọng nhất là Phương Như Nguyệt có vài nghìn tỷ
Gây ầm ĩ như thể không phải là để bồi thường sao! Thế thì cứ tìm người có tiền mà đòi bồi thường thôi! Vì thế, đám người này lập tức vây Phương Như Nguyệt lại, ầm ĩ đòi bà ta bồi thường.
Phương Như Nguyệt gắng hết sức khuyên nhủ, nói chuyện này không liên quan tới mình nhưng đám người này chẳng thèm quan tâm.
Đám người này ngang ngược giữ bà ta lại ở đây, cho dù nói thế nào thì vẫn cứ đòi bà ta bồi thường. Phương Như Nguyệt tức sắp chết rồi, bà ta thực sự không thể làm gì, chỉ đành gọi điện thoại cho Kiến Đình, bảo cậu ta tới giúp mình xử lý chuyện này. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Mười lăm phút sau, Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết chạy tới đó.
Vừa nghe thấy bà ta kể lại cụ thể câu chuyện, Hứa Thanh Tuyết lập tức nhảy dựng lên. “Ngô Phi Điệp, con mẹ mày chứ, mày đúng là đô mặt dày" “Mày lừa mẹ tao ba mươi năm tỷ đồng, lén lút chạy tới mua xe còn chưa tính "Giờ xảy ra chuyện, mày lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ tao!" "Đời này tao chưa thấy ai mặt dày như mày, rốt cuộc mày có có ranh giới không vậy?" Hai tay Ngô Phi Điệp chống nạnh, tức giận nói: “Hứa Thanh Tuyết, mày bớt nói nhảm đi!” “Tao hỏi mày, tiền Tân Bình mua mô tơ có phải là do mẹ mày cho không?” “Tân Bình còn không có bằng lại, vậy mà mẹ mày lại cho nó tiền để nó mua mô tơ, mẹ thử nói xem mẹ mày có cần chịu trách nhiệm không?”
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: “Mẹ tạo cho chúng mày mượn tiền, ai mà biết chúng mày dùng tiền làm gì chứ?" “Hơn nữa, có bằng lái hay không, có thể mua mô tơ hay không thi là chuyện của cửa hàng mô tơ, liên quan gì tới mẹ tao?" “Mẹ tạo cũng đâu đứng tên cái mô tơ này!” “Mày muốn lừa tao à?" “Tao nói cho mày biết, mày nằm mơ đi!"
Kiến Đình cũng rất phẫn nộ, cậu ta chỉ vào bọn họ và chửi ầm lên: "Tạo cảnh cáo chúng mày, chuyện này không hề liên quan gì tới nhà bọn tao!" “Chúng mày muốn tìm ai thì tìm, mẹ nó đừng có ở đây nói nhảm với ông!” “Còn đứng bu vào đây nữa thì có tin ông cho người giết chết chúng mày không!" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Những lời này khiến cho đám người kia càng tức giận. Người đàn ông cầm đầu rồng to: “Mấy người hại chết em gái tạo, đã không muốn bồi thường mà còn muốn giết bọn tao diệt khẩu à?" “Được, được, đòi giết tao à!" “Tao không tin trên đời này không có pháp luật. “Nào, giỏi thì giết đi..."
Những người khác cũng tức giận hét lên, mấy cô gái thậm chỉ còn xông lên đánh xé Kiến Đình.
Kiến Đình bị đánh thì nổi giận, bỗng vươn tay, muốn kéo mấy cô gái này ra.
Kết quả, cậu ta lại không cẩn thận đẩy một bà cụ ngã trên mặt đất. tôi
Bà cụ này lập tức năm nhoài trên mặt đất, kêu rên lên: "Ôi, chết mất. “Xương tôi gãy rồi, bệnh tim của tôi bị tái phát, tôi không sống nổi nữa.. “Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, nó đánh người già kia...
Những người khác bắt đầu la lối: "Mày có còn là người nữa không đấy? Bà cụ hơn tám mươi tuổi mà mày cũng đánh à?” “Trong bệnh viện này có camera, chắc chắn là đã quay được rồi. Nếu bà nội xảy ra chuyện gì thì tao nhất định không tha cho chúng mày đâu!” “Mau báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi. Mày muốn đánh chết bà cụ à? Tao nói cho mày biết, hôm nay chúng mày đừng hòng chạy thoát