Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 1238: Nói chuyện phải chịu trách nhiệm

Lâm Mạc Huy vừa nói ra câu này, toàn bộ những doanh nghiệp đại lý xung quanh đều ngây người.


Mọi người sững sờ nhìn thẳng vào Lâm Mạc Huy bằng vẻ mặt không thể tin được.

Phải biết rằng, buổi họp báo của Vĩnh Xuân Đường đã kết thúc hết sức hoàn hảo rồi.

Tất cả mọi người đều đang chúc mừng thành công của Tái Tạo Hoàn đến từ Vĩnh Xuân Đường, suy cho cùng thì đây chính là chuyện tạo phúc cho toàn thế giới.

Tái Tạo Hoàn thật sự chính là tin vui cho những bệnh nhân bị ung thư, vô số người sẽ được loại thuốc này chữa khỏi bệnh.

Tiền Thạch Nam nghiên cứu và phát triển ra loại thuốc này cũng sẽ có tiếng tốt muôn đời, ghi danh sử sách, trở thành một nhân vật bậc thầy được tất cả mọi người trên thế giới tôn kính, ngưỡng một

Thế nhưng dưới tình huống như vậy, Lâm Mạc Huy lại nói thẳng ra rằng Tái Tạo Hoàn của Tiền Thạch Nam là thứ thuốc phế phẩm vô dụng, đây chẳng phải là đối nghịch lại tất cả mọi người sao?

Đặc biệt là với mối quan hệ cạnh tranh giữa công ty dược phẩm Hưng Thịnh và Vĩnh Xuân Đường thì những lời Lâm Mạc Huy nói ra sẽ bị người khác cho rằng đang bối nhọ đối thủ, sẽ chỉ khiến mọi người đều nghĩ rằng anh thua nhưng không phục, mang lòng đố kỵ với thành công của Vĩnh Xuân Đường!

Vì thế mà ngay sau chốc lát, toàn bộ những người từ các doanh nghiệp đại lý này đều phá lên cười vang dội, phảng phất như đã bắt được một tên hề, tất cả đều đồng loạt châm biếm Lâm Mạc Huy. "ối chà, tổng giám đốc Lâm, anh xem sự ghen ghét của anh rõ ràng như vậy. Thế nào, thấy năng lực trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển của Vĩnh Xuân Đường nhà người ta mạnh hơn các anh thì anh liền ngồi không vững rồi hả?" "Cho dù làm việc hay làm người, phàm là loại không nhìn nổi người khác tốt đẹp thì thường đều là thứ lòng dạ hẹp hòi. Loại người này cả đời cũng không làm nên chuyện lớn đâu!" "Tổng giám đốc Lâm, đều đã là người trưởng thành rồi, nói năng tùy tiện cũng phải chịu trách nhiệm đó, ha ha ha...

Mọi người ồn ào cười vang, những người khác cũng đều chỉ trỏ về phía Lâm Mạc Huy mà lớn tiếng chế nhạo. Trên sân khấu, khóe miệng Tiền Thạch Nam xẹt qua một tia cười lạnh.

Ông ta biết, chỉ cần buổi họp báo này thành công tốt đẹp thì cho dù Lâm Mạc Huy có nói gì thì cũng đều không có ý nghĩa nữa rồi.

Cứ coi như ông ta không phản bác thì những người ở nơi này cũng sẽ giúp ông ta chỉ trích Lâm Mạc Huy, đây chính là kết quả của thành công!

Bởi vì lợi ích của rất nhiều người tại buổi họp báo này đều liên quan chặt chẽ với ông ta.

Cho dù có một số người không phải doanh nghiệp đại lý, nhưng khi nhìn thấy Tiền Thạch Nam nghiên cứu ra loại thần dược tuyệt vời như thế, tất cả bọn họ sẽ chỉ biết tràn đầy tôn kính với ông ta.

Vào lúc này, nếu có người đứng ra bôi nhọ Tiền Thạch Nam thì cũng chỉ có thể là tự mình chuốc khổ vào thân mà thôi!

Ở phía xa, Thái Tử nhìn thấy cảnh tượng này thì trên mặt không khỏi ngập tràn phẫn nộ. "Con mẹ nó, cái đảm khốn nạn này lại dám nói như vậy! Tôi sẽ không tha cho bọn họ!"

Thái Tử mắng một câu, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì phía cửa bỗng nhiên có một người chạy vào.

Người này trực tiếp chạy tới nói thầm bên tại Hỏa Hoa mấy câu.

Sắc mặt Hỏa Hoa chợt thay đổi, anh ta dồn sức nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Vân Dĩnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ." "Tôi có chút việc quan trọng phải đi ra ngoài một chuyến. Cho dù có chuyện gì, chờ tôi quay lại rồi nói!" *

Nói xong, không chờ Thái Tử đáp lời, Hỏa Hoa liền trực tiếp rời khỏi đại sảnh.

Thái Tử sững sờ tại chỗ, ngay vào lúc này Hỏa Hoa chạy rồi, lại còn bảo anh ta không được hành động thiếu suy nghĩ, trong lúc nhất thời anh ta cũng không biết nên làm cái gì nữa.

Trên sân khấu, Vạn Thành Phong nhìn thấy Hỏa Hoa rời đi, khỏe miệng lập tức xẹt qua một tia cười lạnh. Không có chỗ dựa là Hỏa Hoa, Thái Tử ở đây cũng không có quyền lên tiếng gì nữa. Mà ông ta cũng có thể rửa sạch hết nhục nhã lúc trước rồi!

Ông ta đưa ánh mắt cho Tiền Tử Thiên đứng sau lưng mình, ra hiệu cho cậu ta hành động trước.


Tiền Tử Thiên vừa mới bị Thái Tử hung hăng trừng trị một trận, sớm đã nhịn đầy một bụng tức giận rồi.


Mà sau khi anh ta nhìn thấy Lâm Mạc Huy thì cũng nhận ra đây chính là người lúc trước đã giúp đỡ Trần Lâm Vũ đánh anh ta bị thương, điều này khiến anh ta càng thêm nổi trận lôi đình.


Thù mới hận cũ gộp lại làm một, cộng thêm cả việc Hỏa Hoa đã chạy đi rồi, lại có cả Vạn Thành Phong làm chỗ dựa nên đương nhiên anh ta sẽ lập tức đứng ra.


Tiền Tử Thiên đứng trên sân khấu, cười lạnh hỏi: "Con chó hoang từ đâu đến, vậy mà lại xông lên sủa loạn ở buổi họp báo của Vĩnh Xuân Đường chúng tôi?" "Thế nào, bây giờ mọi người dắt chó ra ngoài đi dạo đều không buộc dây xích à? Rốt cuộc là do anh không có tố chất, hay là do chủ nhân của anh không có tố chất hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK