**********
Thấy có điều không ổn, Hứa Khánh Quân khẽ xua tay, ông ấy chuẩn bị đưa đám người nhà họ Hứa rời đi.
Lâm Mạc Huy đứng lên nói lớn: "Ông nội, nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa cơm đạm bạc đi."
Hứa Khánh Quân không khỏi rùng mình một cái, ông ta biết Lâm Mạc Huy nhất định không cho bọn họ đi chính là có chuyện không tốt. "Chuyện này, mọi người biết đấy, tôi đã lớn tuổi rồi. Cũng không thích hợp để thức khuya. Mọi người tiếp tục ăn đi, Thanh Bình, cháu mau đưa ông trở về nghỉ ngơi!" Hứa Khánh Quân nói.
Hứa Thanh Bình vội vàng muốn giúp ông cụ rời đi. Vương Khánh Minh vẫy tay, nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn lại ngay lập tức. "Bây giờ mới hơn bảy giờ tối, làm sao đã là đêm khuya rồi? Tổng giám đốc Vương, ông đi sắp xếp một chút, để cho mọi người ngồi vào đúng vị trí." Lâm Mạc Huy cười khẽ.
Vương Khánh Minh cười gật đầu, ngay lập tứcông ta kêu nhân viên phục vụ thay đổi đồ ăn.
Tuy nhiên, bây giờ có rất nhiều người trong căn phòng này, người nhà họ Hứa nhiều như vậy, căn bản không thể khiến cho bọn họ ngồi hết xuống được.
Đầu tiên Lâm Mạc Huy để Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngồi vào ghế chủ tọa, sau đó anh yêu cầu mọi người giúp đỡ Hứa Khánh Quân ngồi dậy, giúp ông ta ngồi xuống.
Tiếp theo, anh nhìn đám người nhà họ Hứa, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi, bố mẹ tôi đã quỳ xuống trước mặt ông nội, tất cả các người đều là phận con cháu, các người cũng phải có hiểu một chút. Nào, tất cả các người cũng quỳ xuống lạy ông nội đi."
Đám người nhà họ Hứa trổ mắt nhìn nhau, Lâm Mạc Huy đây là đang tính toán ăn miếng trả miếng hay sao?
Lúc trước bọn họ để Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt quỳ xuống, bây giờ Lâm Mạc Huy lại muốn họ quỳ xuống!
Sắc mặt Hứa Khánh Quân tái nhợt, ông ta là người bề trên, không cần phải quỳ xuống. Nhưng vấn đề là khi người nhà họ Hứa quỳ xuống, ông ta sẽ hoàn toàn không còn một chút mặt mũi.
Hứa Hà Phương là người đầu tiên khó chịu, bà ta tức giận nói: "Lâm Mạc Huy, cậu đừng tưởng mình có tiền là có thể sai người khác! Tôi nói cho cậu biết, đa số những người ở đây đều là người đáng tuổi bố cậu. Trong mắt cậu còn có những người này hay không?"
Lâm Mạc Huy liếc bà ta một cái: "Xin lỗi, trongmắt tôi thật sự không có người bề trên nào hành xử như bà cả!"
Hứa Hà Phương tức giận: "Cậu... Cậu là đồ bất hiếu, cậu dám ăn nói thế này với tôi sao?"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Từ lúc tôi kết hôn với Thanh Mây đến bây giờ, đám người nhà họ Hứa các người, có ai chừa lại cho tôi chút thể diện nào không? Những người gọi là chú bác này, có người nào làm những việc mà người bề trên nên làm hay không? Thậm chí, bọn họ còn vì công việc của công ty, bắt vợ của tôi đi tiếp khách hộ. Đây là chuyện mà bậc bề trên như các người nên làm sao? Bất hiếu? Thật là, các người là cái gì, các người có tư cách gì để khiến tôi bất hiếu!"
Nói đến câu cuối cùng, Lâm Mạc Huy trực tiếp đập mạnh một cái trên bàn, khiến mặt bàn vỡ vụn ngay lập tức.
Đám người nhà họ Hứa đều run lên vì sợ hãi, một số người còn vô cùng nhát gan, thậm chí trực tiếp quỹ rạp xuống đất. Khuôn mặt Hứa Hà Phương trở nên đỏ bừng, bà ta tức giận nói: "Lâm Mạc Huy, giữa tôi và cậu không thể xảy ra mấy chuyện nhảm nhí như vậy. Bất kể như thế nào, chúng tôi đều là chủ bác của Thanh Mây, cũng là chú bác của cậu. Cậu không thể đối đãi với chúng tôi như vậy được! Chúng tôi không quỳ, cậu có thể làm gì được chúng tôi?"
Trước kia Hứa Hà Phương đã có tiếng là người đàn bà chanh chua, hiện tại tuổi đã lớn, bà ta còn cậy già đứng lên.