Nghe những lời Hứa Thanh Mây nói, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều bối rối.
Hứa Đình Hùng lo lắng nói: “Thanh Mây, con... con đừng làm chuyện gì dại dột!”
Hứa Thanh Mây lắc đầu: “Bố, bố không cần lo lắng cho con, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Bây giờ bố mẹ phải nhớ cho kỹ những gì mà con sắp nói”
“Con đã sắp xếp ổn thoả, ngày mai khi đang cử hành hôn lễ con sẽ nhân cơ hội yêu cầu Triệu Nhạc Huân thả bố mẹ”
“Đến lúc đó, bố mẹ hãy mau chóng mang Lâm Quế Anh rời đi, sẽ có người đến tiếp ứng cho mọi người”
“Mọi người cứ đi theo người đàn ông đó rời khỏi thành phố Hải Tân, rời khỏi tỉnh Hải Dương, đi càng xa càng tốt, tuyệt đối đừng bao giờ trở lại đây nữa!”
Phương Như Nguyệt vội vàng hỏi: “Còn con thì sao?”
Hứa Thanh Mây cười khẽ: “Không cần lo lắng cho con, con tự có sắp xếp cho mình”
“Con sẽ gặp lại với mọi người sớm thôi!”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn nhau, trên mặt hai người tràn ngập lo lắng.
“Thanh Mây, con... con nhất định phải cẩn thận!”
“Cho dù thế nào, bố mẹ cũng không hy vọng con gặp bất kỳ nguy hiểm gì?
Phương Như Nguyệt thấp giọng nói.
Hứa Thanh Mây gật đầu một cái.
Lúc này, Hứa Kiều Linh hơi không kiên nhẫn xuất hiện ở cửa: “Chị xong chưa vậy hả, nếu còn không trang điểm thì thật sự không kịp đâu đấy!”
Hứa Thanh Mây cũng không nói thêm được gì nữa, chỉ có thể trả lại điện thoại di động cho Hứa Kiều Linh.
Mấy thợ trang điểm tiến vào bắt đầu trang điểm cho Hứa Thanh Mây.
Lần này, Hứa Thanh Mây rất phối hợp.
Sau khi trang điểm xong xuôi, cô mặc chiếc váy cưới lên người.
Nhưng mà, trong lúc đang mặc váy cưới và không có ai chú ý, cô lặng lẽ giấu con dao gọt trái cây ở trên bàn vào trong váy cưới.
Ánh mắt của cô vô cùng kiên quyết, cô đã đưa ra quyết định.
Trong hôn lễ, cô sẽ lấy cớ không kết hôn để uy hiếp, cưỡng ép Triệu Nhạc Huân thả bố mẹ của cô và Lâm Quế Anh ra trước.
Chờ sau khi bố mẹ và Lâm Quế Anh rời đi một cách an toàn, cô sẽ dùng dao gọt trái cây kết thúc tính mạng của mình.
Cũng giống như những gì mà cô đã nói, cho dù có chết cô cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Lâm Mạc Huy!
- Ngoại ô Hải Tân, mấy chiếc ô tô lợi dụng bóng tối trước lúc bình minh lặng lẽ tiến vào thành phố Hải Tân.
Trên chiếc xe đầu tiên có hai người đang ngồi, một người là Lâm Mạc Huy, người còn lại là Hổ Đông An.
Dọc đường đi, Lâm Mạc Huy đã đọc một loạt tin tức mà đám người Hổ Đông An đã tìm hiểu được từ đầu đến đuôi.
Mà lúc ở trên xe, anh cũng đã bàn bạc với Hổ Đông An, lập ra một kế hoạch tỉ mỉ và chu đáo.