Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi trưa, trung tâm thương mại tấp nập người ra người vào, vô cùng náo nhiệt. Ở bên ngoài quảng trường cũng có rất nhiều kiểu người khác nhau.

Và có một đứa trẻ đang nằm trên mặt đất tại một góc hẻo lánh.

Trước mặt cậu bé đặt một cái bát vỡ, trong bát lại có vài đồng bạc lẻ.

Bên dưới cái bát vỡ ấy là một tấm bìa cứng. Bên trên tấm bìa cứng viết mấy dòng chữ lớn, giới thiệu về số phận bi thảm của đứa trẻ.


Cái gì mà cả bố lẫn mẹ đều đã mất, tàn tật từ nhỏ, bị người khác vứt bỏ. Cầu xin những cô chú tốt bụng giúp đỡ, cho cậu bé ít đồng ăn cơm chữa bệnh gì đó.

Thực ra những tình huống này cũng không khó bắt gặp ở trung tâm thương mại lớn này.

Tuy nhiên, đứa trẻ này thật sự có thể thu hút được sự đồng cảm của mọi người.

Bởi vì cả hai cổ tay đều bị gãy, trên hai tay còn cóhai vết sẹo lớn nữa.

Một bên chân cũng bị gãy ngay đầu gối, chỉ còn lại chiếc ống quần trống rỗng.

Trên người cậu bé đang mặc một bộ đồ rách tả tơi, nhìn vừa đen vừa gầy, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng nặng rồi.

Trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và hoang mang, dường như tất cả thế giới bên ngoài đều vô cùng đáng sợ vậy.

Cậu bé đang nằm trên mặt đất, không ngừng rập đầu lạy với những người đi đường xung quanh, miệng run lẩy bẩy van xin khổ sở: “Làm ơn làm phúc đi, làm ơn làm phúc đi ạ, đã mấy ngày cháu chưa ăn gì rồi...”

Người đi đường xung quanh tới tới lui lui, biểu cảm như chết lặng đi, không một ai thèm để ý tới cậu bé.

Giống như đây chỉ là một con chó bị người khác bỏ rơi mà thôi, hoàn toàn chẳng đáng cho ai để ý tới cả!

Thỉnh thoảng sẽ có vài người nhân từ ném vào cái bát của cậu bé vài ba đồng bạc lẻ không cần dùng tới, mỗi lần như thế đứa trẻ sẽ lập tức rập đầu lạy vô cùng chân thành và nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn, ngài thật đúng là người tốt, cảm ơn ạ...

Lúc này đã là giữa trưa rồi nên người đi đường tới lui cũng không còn nhiều nữa.

Nắng mặt trời như thiêu đốt đã chiếu tới góc này

Môi của đứa trẻ đang nằm trên mặt đất này đã bị rôi.ánh nắng mặt trời như thiêu đốt làm cho nứt nẻ cả rồi. Nhưng cậu bé cũng chẳng có cách nào khác mà chỉ có thể giương mắt nhìn vào những ly trà sữa trong tay của người đi đường mà thôi.

E rằng bây giờ trong lòng cậu bé chỉ cần được uống một ngụm nước thôi thì cậu bé cũng đã đủ mãn nguyện rồi!

Nhưng trên thế gian này làm gì có ai còn để ý đến số phận bị người ta bỏ rơi này nữa đâu chứ?

Lâm Mạc Huy đang ngồi trong một cửa hàng đồ ăn nhanh và lặng lẽ quan sát tất thảy những chuyện này.

Đứa trẻ này đã từng là ruột thịt của một cặp bố mẹ nào đó.

Nhưng, bây giờ lại giống như là một con chó bị người khác bỏ rơi, không một ai đoái hoài đến

Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói rụt rè: “Chú ơi, chú mua hoa tặng cô không a?”

Lâm Mạc Huy quay đầu qua, chỉ thấy một cô gái nhỏ thân hình gầy gò đang mặc một bộ quần áo cũ rích, đang hỏi một đôi nam nữ đang ăn cơm ở bên cạnh.

Cô gái nhỏ khoảng chừng 78 tuổi, trên tay đang xách một cái rổ nhỏ đựng đầy hoa hồng trong đó.

Cô bé tha thiết mong chờ nhìn cặp nam nữ kia, trong mắt tràn đầy sự tha thiết, giống như có thể bán được một cành hoa thôi thì đã là niềm hạnh phúc to lớn nhất của cô bé rồi vậy.

Nhưng sắc mặt của người đàn ông kia lại vô cùngmất kiên nhẫn, trực tiếp phất tay: "Biến đi, biến đi, biến đi!” "Không thấy người khác đang ăn cơm à?”

Cô gái nhỏ vẫn không chịu bỏ cuộc, thấp giọng cầu xin: “Chú ơi, mua một cành đi mà.” “Rất rẻ luôn đó ạ, 17 nghìn rưỡi một cành thôi, chú mua một cành đi ạ!” “Con cầu xin chủ đó!”

Người đàn ông kia càng phát cáu hơn, lớn giọng nói: “Mày còn chưa chịu biến đi à?” “Này, phục vụ, sao nó vào đây được vậy?” “Cô nhìn bộ dạng bẩn thỉu này của nó đi, ảnh hưởng đến khẩu vị của khách biết bao nhiêu!”


Người phục vụ chạy đến ngay lập tức, vươn tay ra tóm lấy tại của cô gái nhỏ, tức giận mắng: “Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, mày không được phép vào đây, mày không nghe thấy hả?” “Mày biến đi cho tao!” “Mày còn để tạo thấy mày vào đây một lần nữa thì tao đánh chết mày!”


Người phục vụ gần như là tóm lấy tại của cô gái nhỏ và xách cả người cô bé lên. Mang tại của cô gái nhỏ rách toạc ra và máu cũng theo đó chảy xuống.


Cô gái nhỏ đau đến mức vội cất giọng cầu xin sự tha thứ, nhưng người phục vụ hoàn toàn không hề để ý đến mà chỉ xách cô bé quăng ra ngoài thôi.


Đúng lúc này bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra, trực tiếp giữ lấy cổ tay của người phục vụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK