Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, ai cũng không thể nghĩ được, Hạ Vũ Tuyết lại thật sự ôm lấy Cổ hàn băng chạy đi như thế.

Ngay cả Cổ Tôn cũng không ngờ tới.

Ông ta cố ý nói ra những lời đó, chỉ là muốn dọa Hạ Vũ Tuyết mà thôi.


Ai có thể nghĩ được, Hạ Vũ Tuyết lại vì Lâm Mạc Huy mà liều mạng chứ!

Lâm Chiêu nhìn theo bóng lưng Hạ Vũ Tuyết, vẻ mặt biến sắc: “Vũ Tuyết! Vũ Tuyết

Không có tiếng trả lời, không biết đã qua bao lâu, mọi người chợt nghe thấy xa xa truyền đến một thanh âm như có người ngã xuống đất.

Rất rõ ràng, là Hạ Vũ Tuyết đã không chịu nổi nữa.

Nhưng Lâm Mạc Huy biết rõ, đó là kết quả khi Cổ hàn băng tiến vào thân thể con người.

Hạ Vũ Tuyết hiện giờ đã bị đóng băng rồi!

Không gian lại yên tĩnh như cũ.

Một lát sau, Lâm Chiêu là người đầu tiên giận dữgào lên.

Sắc mặt ông ta đỏ bừng, toàn thân đều run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vũ Tuyết, miệng phát ra tiếng gào thét như một con dã thú.

Tuy nhiên, mặc cho ông ta kêu gào như thế nào, thì ông ta cũng không thể tự đứng lên được.

Khí Huyết Đan đã làm hao tổn hết tất cả sức lực của ông ta, nên chỉ có thể nằm trên mặt đất.

Cổ Tôn cùng Tần Vô Xá vô cùng tức giận. “Chết tiệt, người phụ nữ này, đầu óc có bệnh rồi sao?” “Đó chính là Cổ hàn băng, cô ta đây là muốn tìm đến cái chết sao?”

Cổ Tôn giận dữ mắng nhiếc.

Tần Vô Xá nghiến răng: “Cổ Tôn, ông còn có cổ trùng gì khác không?" “Để giết chết hai người bọn họ trước!

Cổ Tôn nói: “Vô ích thôi, ông cho rằng tôi không muốn sao?” “Trên người hai người này đều có ngọc bội Cổ Mẫu, có thể chống lại được đa số cổ trùng của Miêu Cương” “Cổ trùng trên người tôi, thì chỉ có Cổ hàn băng là không sợ ngọc bội này mà thôi!”

Sắc mặt Tần Vô Xá trở nên lạnh lùng, không nói gì nữa, tập trung tinh thần bắt đầu khôi phục sức lực. Ông ta biết rõ, một khi Lâm Chiêu và Lâm Mạc Huy đứng lên được trước bọn họ, vậy thì hai ngườibọn họ chắc chắn sẽ xong đời.

Lâm Mạc Huy không phát ra một chút thanh âm nào, nhưng hai tay của anh đã chậm rãi nằm lấy nhau. Anh nghiến răng, kìm nén sự đau khổ trong lòng.

Anh tăng Tạo Hóa Quyết lên tới cực hạn, anh muốn nhanh chóng khôi phục khí lực.

Bây giờ anh đã không thèm để ý đến Cổ Tôn và Tần Vô Xá, mà một lòng chỉ muốn biết Hạ Vũ Tuyết hiện tại như nào mà thôi!

Tạo Hóa Quyết điên cuồng di chuyển, sức lực đạt cường đại, không ngừng phá vỡ kinh mạch của Lâm Mạc Huy.

Loại đau đớn này căn bản nếu là người bình thường thì không thể nào có thể chịu đựng được.

Hơn nữa, làm như vậy là hoàn toàn áp chế đi sức mạnh, sẽ gây tổn hại không thể khắc phục đối với kinh mạch của một người và sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này.


Nhưng Lâm Mạc Huy không để ý nhiều như vậy! Kinh mạch không ngừng bị xé rách, lực đã đạt đến ngưỡng giới hạn, cơ hồ làm cho toàn thân anh mỗi một lỗ chân lông đều chảy ra máu tươi.


Ở trên ngực, treo một viên ngọc bội, chính là khối ngọc bội mà tổ tiên nhà họ Lâm truyền lại. Giờ khắc này, ngọc bội cảm nhận được sự đau khổ của Lâm Mạc Huy, chậm rãi hấp thu khí huyết.


Ngọc bội phát ra một tia huyết quang nhạt, lúc này, cũng có một ít nhiệt bắt đầu tràn vào thân thể


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK