Nhân vật lớn của thế giới ngầm tỉnh Hải Dương này, Lâm Mạc Huy tất nhiên là rất quen thuộc.
Lúc trước tại Hà Nội, Lâm Mạc Huy và anh ta từng xảy ra xung đột, cuối cùng thì Mã Phú Qúy thành thật khuất phục. Nhưng Lâm Mạc Huy từ đầu đến cuối vẫn không tín nhiệm anh ta, gần đây cũng đang chuẩn bị tìm cách để cho Hổ Đông An thay thế vị trí của anh ta.
Không ngờ chuyện bên huyện Phương Xuyên lại có liên quan đến Mã Phú Qúy. “Mã Phú Qúy, cũng có nghe qua một chút.
Lâm Mạc Huy trả lời tùy ý, không nói quá nhiều, tránh dọa đến Lão Thử.
Lão Thử thở dài một hơi: “Anh có nghe qua anh ta, vậy chắc chắn biết thực lực tại tỉnh Hải Dương của nhân vật lớn thế giới ngầm này mạnh như thế nào rồi.” “Mà chỗ dựa của nhóm người huyện Phương Xuyên kia, chính là Mã Phú Quy
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Thật hay giả?" “Tay của Mã Phú Quý vươn dài đến thế sao?” “Lão Thử, có phải cậu đã nhầm lẫn gì không?” “Loại địa phương nhỏ như huyện Phương Xuyên này, anh ta cũng sẽ để vào mắt sao?” Lão Thử xua tay: “Anh Lâm, anh có chỗ không biết rồi.
Loại địa phương nhỏ như chỗ chúng tôi, anh ta chắc chắn không để vào mắt. Nhưng vợ của anh ta lại là người ở huyện Phương Xuyên chúng tôi.” “Mặc dù anh ta và vợ ở với nhau tại Hà Nội, nhưng nhà mẹ đẻ cô ta vẫn ở tại huyện Phương Xuyên “ỷ vào chỗ dựa là Mã Phú Qúy, nhà mẹ đẻ cô ta ở nơi này của chúng tôi, thật sự là không ai dám trêu vào. Đặc biệt là em trai của cô ta là Lý Nam Cương, tại huyện Phương Xuyên này là đại ca thế giới ngầm chân chính. “Đám người Hoàng Mao, chính là đi theo anh ta.”
Lâm Mạc Huy bỗng nhiên hiểu ra, thì ra còn có tầng quan hệ này nữa.
Anh không khỏi mỉm cười, lúc trước anh vẫn còn đang nghĩ nên dùng cách gì để có thể danh chính ngôn thuận giải quyết Mã Phú Quý.
Xem ra, lần này anh đến huyện Phương Xuyên cũng không uổng công, lý do này không tệ. “Cậu nói thêm cho tôi về chuyện của Lý Nam Cương đi.” Lâm Mạc Huy nói. Lão Thử rõ ràng là ôm hận đã lâu với Nam Cương, máy hát mở ra, tưởng chừng như không dừng lại được. Không nghe không biết, nghe xong liền giật mình. Việc xấu mà Lý Nam Cương làm, quả thật là vượt qua tưởng tượng của Lâm Mạc Huy.
Cái gì mà ăn ở ngang ngược, ức nam hiếp nữ, cho vay nặng lãi, đánh người già đạp trẻ nhỏ, đều là mấy chuyện như cơm bữa.
Hơn nữa, tên Lý Nam Cương này còn đặc biệt háo sắc. Chỉ cần là cô gái bị anh ta nhìn trúng, thì không có một người có thể thoát khỏi bàn tay anh ta.
Lý Nam Cương từng tại bữa tiệc hội họp bạn bè khoe khoang, anh ta hàng năm ít nhất cũng phải đổi trăm người phụ nữ.
Trong đó, chỉ có một phần nhỏ là cam tầm tình nguyện ở bên anh ta. Mà bộ phận lớn còn lại, hoặc là vì tiền, hoặc là bị anh ta cưỡng ép.
Vì tiền thì cũng thôi, nhưng mấy người bị cưỡng ép kia, thật sự là đáng thương.
Thậm chí, có mấy cô gái vừa kết hôn, cũng bị anh ta cưỡng ép.
Mấy năm nay, hàng năm đều có cô gái bị anh ta ép buộc mà nghĩ quẩn tự sát.
Nhưng tên Lý Nam Cương này làm việc tương đối khôn khéo, trước nay không để lại chứng cứ, cũng không có nhân chứng dám đứng ra làm chứng.
Lại thêm có chỗ dựa, có quan hệ, còn có cả tiền, có thể tìm được luật sư giỏi nhất đến giúp anh ta làm việc, rất nhiều chuyện có thể dễ dàng xử lý.
Cho nên, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào định tội anh ta. Lão Thử nói đến đây, thở dài nói: “Đúng rồi, hai tháng trước, Lý Nam Cương vừa làm một chuyện khủng khiếp day"
Lâm Mạc Huy kinh ngạc: “Chuyện gì?"
Lão Thử nói: “Hai tháng trước, có một đôi vợ chống trẻ đến huyện Phương Xuyên thăm người thân. Nam có nguyên quán là huyện Phương Xuyên chúng tôi, nữ là người Tô Vân. "Lý Nam Cương thấy cô gái kia xinh đẹp, liên tiến tới đùa giỡn.” “Kết quả hai bên đánh nhau. Lý Nam Cương ỷ vào có nhiều người, đánh gãy chân người đàn ông kia, lại cướp cô gái về, rồi hung hăng làm nhục.” “Cô gái không chịu nổi nhục, liền trực tiếp nhảy lầu tự vẫn Lâm Mạc Huy nhăn mày, tên Lý Nam Cương này thật là đáng chết.