Vẻ mặt Phiêu Du hưng phấn: “Tôi nhớ ra rồi, đó là tổng giám đốc Đinh!” “Ôi chao, tổng giám đốc Đinh thật sự là nhân vật lớn!” “Chủ quản khu biệt thự có giá trị hàng chục nghìn tỷ “Tùy tiện vừa ra tay đã là hàng chục triệu đến hàng trăm tỷ “Thật không ngờ nhà họ Hứa còn có thể có một người con rể giỏi như thế! “Trái lại hoa khôi của trường chúng ta tìm được người chồng này lại không thể nào so với người khác!"
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Mạc Huy, lời nói của Phiêu Du rõ ràng là đang giễu cợt Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy giật mình, nhân cơ hội này trái lại là có thể mọi tin tức từ trong miệng Vương Lỗi. “Vậy sao?" “Sao tôi không biết nhà họ Hứa còn có con rể có bản lĩnh như vậy chứ?"
Vương Lỗi khinh thường liếc mắt nhìn anh: "Anh đương nhiên không biết rồi!” “Nhà họ Hứa lớn như vậy, loại người ở tầng dưới chót như anh khẳng định sẽ không thể tiếp xúc được những nhân vật lớn kia!" “Bây giờ tổng giám đốc Đình thế nhưng là tổng giám đốc khu biệt thự ở khu phía Bắc, chủ quản tất cả mọi thứ ở đó!” Lâm Mạc Huy khinh thường cười. "Tổng giám đốc? Đây chẳng qua chỉ là một người làm thuê mà thôi “Một người làm thuê thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ?"
Vương Lỗi nổi giận đập bàn đứng dậy chỉ vào mặt Lâm Mạc Huy mắng: "Đồ khốn nạn, mày là cái thá gì chứ, vậy mà cũng dám sỉ nhục tổng giám đốc Đình như vậy?" “Cút mẹ mày đi, bố mày chịu đựng đủ rồi." “Hôm nay bố mày không chơi chết máy con mẹ nó bố mày sẽ theo họ của mày!"
Làm Mạc Huy liếc mắt nhìn anh ta: “Anh chắc chắn phải đánh nhau với tôi ở đây sao?” Vương Lôi bị ánh mắt sắc bén của Lâm Mạc Huy làm cho giật nảy mình, ngam lại thực lực của Lâm Mạc Huy anh ta lại cảm thấy tê liệt. "Bố mày..Bố mày nề mặt tổng giám đốc Ngọc, nếu không con mẹ nó mày đã chết từ lâu rồi
Vương Lôi ngồi xuống vị trí cũ, vẻ mặt khinh thường: "Loại rác rưởi như mày thì hiểu cái gì chứ!” “Mặc dù tổng giám đốc Đình chỉ là tổng giám đốc nhưng anh ấy có quyền lực lớn nhất ở trong công ty xây dựng “Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở trong khu biệt thự đều do anh ấy quản lấy, mày còn chưa phục sao?”
Lâm Mạc Huy chậm rãi ung dung nói: “Thì sao?” “Nhiều nhất cũng chỉ là cầm một phần tiền lương mà thôi. “Tôi làm việc ở bệnh viện nên thu nhập không thấp hơn cậu ta!"
Lúc này tất cả mọi người ở xung quanh đang xôn xao bàn tần, một bạn học nam nói: “Thanh Mây, chồng của cậu thật sự là không hiểu gì hết!” “Làm tổng giám đốc ở công trường thì tiền lương là cái thá gì chứ? Thu nhập đen nhiều đếm không hết." “Người ta tùy tiện móc qua kẽ tay cũng phải bằng tiền lương mấy năm của anh, anh lấy gì so với người ta chứ?"
Những người khác cũng nhìn Lâm Mạc Huy với vẻ mặt khinh thường. Vương Lỗi càng cười giếu. "Đời tạo thật sự chưa từng gặp cái thứ ngu ngốc nào như mày!" “Tiền lương? Mày cho rằng một nhân vật giống như tổng giảm đốc Đình còn phải dựa vào tiền lương để sống sao?