Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thiên Lương, cho dù là lực lượng cá nhân hay là năng lực lãnh đạo đều vượt xa Nhạc Huân. 

Ở trong lòng mọi người, nếu Triệu Thiện Lương còn ở thì nhà họ Triệu sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều! 

Cho nên mọi người vẫn luôn tiếc hận Triệu Thiên Lương chết trẻ như vậy! 

Nhưng ai có thể dự đoán được người mà đã bị bọn họ nhận định là thiên tài đã chết lại có thể còn sống xuất hiện chứ! 

Sắc mặt Triệu Nhạc Huấn lại trở nên trắng bệch, có nằm mơ thì ông ta cũng không nghĩ tới em trai của bản thân lại có thể hồi phục. 

Phải biết rằng Triệu Thiên Lương là bị ông ta bức điên. 

Mấy năm nay, ông ta vẫn giữ lại tính mạng của Triệu Thiên Lương, không có phế ông ta đi vì ông ta đã hoàn toàn điên dại rồi. 

Giữ lại Triệu Thiện Lương ở trong một địa lao có cơ quan cường đại. 

Cho dù Triệu Thiện Lương không cẩn thận chạy ra ngoài thì ông ta cũng là kẻ điên, không có cách nào bại lộ chuyện của Triệu Nhạc Huân. 

Nhưng bây giờ Triệu Thiện Lương vậy mà lại bình phục, đây rốt cuộc là loại tình huống gì chú? 

Rốt cuộc Triệu Nhạc Huấn luống cuống. 

Đám người Trần Nguyên Vũ không thể uy hiếp tới ông ta. 

Nhưng Triệu Thiên Lương là khắc tinh của ông ta! 

Lúc này, Triệu Thiên Lương chạy lên đài. 

Ánh mắt ông ta thẳng tắp dừng trên người Triệu Trung Trạch vừa nãy nói chuyện: “Triệu Trung Trạch, ông muốn đánh tôi răng rơi đầy đất?” 

“Đến đây, tôi đứng ở đây, ông có thể ra tay!” 

Triệu Trung Trạch nhìn Triệu Thiện Lương, sợ tới mức thiếu chút nữa đã tiểu ra quần. 

Ông ta coi như là anh họ của Triệu Thiện Lương, từ nhỏ đã không có bản lĩnh gì, chỉ biết vuốt mông ngựa. 

Mấy năm nay, ông ta vẫn dựa vào việc vuốt mông ngựa Triệu Nhạc Huân mà đi tới địa vị hôm nay. 

Vừa rồi làm trò trước mặt mọi người là để cho Triệu Nhạc Huân xem, bản thân ông ta làm 

gì có bản lĩnh gì chứ. 

Nhìn thấy Triệu Thiên Lương thì ông ta cứ như là chuột thấy mèo vậy, bị dọa cho nhữn người. 

“Hóa ra là anh hai, ai da, tối... tôi không biết là ngài.” 

“Đắc tội rồi, anh hai, mong ngài tha lỗi, tôi... tôi thực sự không biết là ngài.” 

“Nếu tôi biết là ngài thì tôi... tôi nào dám nói chuyện với ngài như vậy chứ.” 

Triệu Trung Trạch khom lưng cúi đầu nói, sắc mặt vô cùng khó coi. 

Âm thanh Triệu Thiện Lương lạnh lùng nói: “Không biết?” 

“Mắng tôi xong thì chỉ cần một câu không biết là xong?” 

“Triệu Trung Trạch, sao anh lại không hiểu quy củ như vậy chứ?” 

Sắc mặt Triệu Trung Trạch vô cùng xấu hổ, nhìn về phía Triệu Nhạc Huân cầu xin. 

Mà lúc này, bản thân Triệu Nhạc Huân cũng cực kỳ kinh hoàng, làm sao quản được chuyện của ông ta nữa chứ. 

Sắc mặt Triệu Trung Trạch xấu hổ, nhìn về phía mấy trưởng lão trong gia tộc cầu xin giúp đỡ. 

Nhưng mấy trưởng lão này cũng quay đầu sang một bên, không thèm để ý tới ông ta. 

Ngày thường Triệu Trung Trạch này chính là một con chó săn, chỉ biết vuốt mông ngựa Triệu Nhạc Huân, ỷ thế hiếp người, không để các trưởng bố trong gia tộc vào mắt. 

Bên trong nhà họ Triệu, không có bao nhiêu người có hảo cảm với ông ta. 

Bây giờ nhìn thấy ông ta ăn khổ thì vui mừng còn không kịp, ai sẽ xuất đầu nói chuyện giúp ông ta chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK