Phương Như Nguyệt vội la lên: "Tôi... Tôi không cho bọn họ nhiều tiền." "Tiền này, lúc đó là họ mượn đi đầu tư. "Phi Điệp bị bạn trai nó lừa, tôi cho rằng tiền cũng bị mất, tôi... tôi không biết họ còn để lại một phần tiền "Tôi... Tôi cũng là bị người ta hại!"
Phương Như Linh nhìn về phía Ngô Phi Điệp, Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Dì hai, dì đừng nói lung tung. "Tiền này rõ ràng là dì cho chúng ta, để chúng ta tiêu, đầu tư gì chứ, bị người ta lừa gạt gì chứ, cháu không biết dì đang nói gì cá!"
Phương Như Nguyệt ngây ngẩn cả người, bà ta không ngờ, Ngô Phi Điệp lại mở to mắt nói dối như vậy. "Phi Điệp, sao... sao cháu có thể nói như vậy?" "Lúc đó rõ ràng là cháu mượn tiền của dì, cháu... cháu nói muốn đầu tư, cháu quên rồi sao?" "Phi Điệp, cháu nói thật đi, cháu không thể nói dối vậy được.
Phương Như Nguyệt lên. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ngô Phi Điệp coi "Dì hai, cháu không nói "Tiền này là dì cho chúng ta, để cho chúng ta mua "Đầu từ gì, vay tiền gì, cháu đều không biết." "Được rồi, dì nói tiền này chúng ta mượn từ chỗ dì, vậy có giấy vay nợ cho mượn không?"
Phương Như Nguyệt: "Dì... Dì..
Lúc đó Ngô Phi Điệp thật sự đã viết giấy vay nợ, nhưng bà ta lại không
Bà ta cảm thấy đây là cháu ngoại của mình, sao có thể lừa mình chứ?
Ai lại ngờ, cô cháu ngoại này của bà ta, lại quay lại đâm bà ta một dao!
Ngô Trung Kiên trầm giọng: "Phương Như Nguyệt, nếu chị có thể lấy giấy vay nợ cho mượn ra, vậy chứng minh, là bọn em mượn tiền từ "Không có giấy vay nợ cho mượn, vậy chị giải thích cho chúng em, tại sao chị lại cho bọn nó nhiều tiền như vậy?" "Bọn nó chỉ là trẻ con, không có tự chủ, chị cho bọn nó nhiều như vậy, là cố ý muốn hại chết bọn
Hứa Thanh Tuyết không nhịn được nói: "Ôi, tôi lần đầu nghe nói, đưa tiền chính là hại người đấy!" "Ngô Trung Kiên, mạch suy nghĩ này của chú cũng kì lạ lời chủ nói, ông chủ của các người đưa tiền lương cũng là hai người à?"
Ngô Trung Kiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Chú làm việc, ông chủ đưa tiền lương, đây là thù lao bình thường. "Nhưng Phương Như Nguyệt thì là có ý gì? Một lần cho Tân Bình và Phi Điệp nhiều tiền như vậy, chị ấy rốt cuộc có ý gì? "Hơn nữa, là người trưởng thành rồi, có năng lực phân rõ đúng sai." "Tân Bình và Phi Điệp vẫn là trẻ con, một lần chị cho bọn nó nhiều tiền như vậy, bọn nó không có tự chủ, gây ra chuyện vậy thì tỉnh cho ai chứ?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hứa Thanh Tuyết bị chọc tức: "Mấy người thật sự không biết xấu hổ" "Mẹ tôi thương bọn họ, cho bọn họ tiên, đây có chỗ nào không đúng?" "Dựa vào cái gì lại để mẹ tôi gánh chịu trách nhiệm!"
Phương Như Linh cũng tức giận hét: "Phương Như Nguyệt, nếu không phải chị cho bọn nó nhiều tiền như vậy, sao lại xảy ra chuyện này?" "Phương Như Nguyệt, chuyện này, chị phải chịu trách nhiệm. Sắc mặt Phương Như Nguyệt khó chịu tột cùng, bà ta căn bản không ngờ, chuyện này lại ầm ĩ tới vậy.
Lúc này Hứa Đình Hùng không nhịn được xua tay: "Các người muốn ầm ĩ thế nào cũng được, nhưng đừng ầm ĩ trong nhà họ Hứa chúng tôi!" "Đều cút ra ngoài cho tôi!" "Phương Như Nguyệt, bà cũng cút đi!" "Bà theo bọn họ cùng cút đi, với em gái này của bà, cháu ngoại này của bà, cút hết ra ngoài. "Từ giờ trở đi, chuyện này không có chút quan hệ nào với nhà họ Hứa chúng tôi!" "Mấy người dám tới đây nữa, ông đây kêu bảo vệ đưa các người tới đồn cảnh sát"
Hứa Đình Hùng nói xong, trực tiếp giận đùng đùng trở về phòng, không nhìn Phương Như Nguyệt một cái.