Sau nhiều ngày giày vò, sự cố ở khu biệt thự này đã dần được giải quyết.
Trong khoảng thời gian này, Hứa Đình Hùng và những người khác đều chú ý đến công việc của công ty xây dựng. Sau khi biết rằng chỉ có 30% số người lựa chọn trả nhà, còn những người khác cuối cùng đã không trả nhà, Hứa Đình Hùng và những người khác đều vô cùng sốc, không nói nên lời. Phải biết là, trong hoàn cảnh lúc đó, tất cả mọi người đều đang hối hả để trả nhà. Theo ước tính của Hứa Đình Hùng, ngay cả khi Lâm Mạc Huy thực sự có thể thu hút đầu tư, thì tình hình cũng khó giải quyết.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ là, cuối cùng chỉ có một số ít trả nhà, còn hầu hết mọi người đều chọn ở lại đây, Theo tình hình này, công ty xây dựng hoàn toàn không cần phải hoàn trả nhiều tiền.
Thêm nữa, nhờ có sự giúp đỡ phía trong của Anh Hổ, một số quy trình kiểm tra đều trở nên đơn giản hơn nhiều.
Cuối cùng, công ty xây dựng đã giải quyết sự việc mà gần như không phải trả một cái giả nào.
Sau khi ăn tối xong, Hứa Đình Hùng cầm ly rượu xúc động nói: "Lâm Mạc Huy, trước đây bố thật sự đã đánh giá thấp con!" "Mạc Huy, con làm việc thực sự vô cùng gọn gàng!" "Thật không ngờ được là, chuyện phiền phức như vậy mà con vẫn có thể giải quyết nhanh như thế"
Phương Như Nguyệt gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, mẹ còn tưởng công ty xây dựng lần này chết chắc rồi!" "Không ngờ, cuối cùng công ty xây dựng không hề bị tổn "Lâm Mạc Huy, chuyện lần này, con làm tốt lắm!" thất gì."
Hữa Thanh Mây vô cùng hạnh phúc, sự công nhận của bố mẹ cô dành cho Lâm Mạc Huy khiến cô cảm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều. Hữa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình không phục. Sau khi cả hai biết rằng vấn đề của công ty xây dựng đã được giải quyết, bọn họ đều rất thất vọng. Phải biết là, Lâm Mạc Huy đã lấy hết tiền trong tài khoản của của họ.
Những thứ bọn họ đã mua trước đây, cái gì có thể trả hàng thì đều trả tất, còn những thứ không thể trả hàng, thì sẽ được bán dưới dạng đồ cũ và tiền sẽ được nộp vào tài khoản của công ty.
Nói cách khác, bọn họ vất vả cả quãng thời gian vừa rồi, cuối cùng không có được gì cả, trong lòng hai người bọn họ đều vô cùng ngột ngạt. Vốn dĩ bọn họ cho rằng Lâm Mạc Huy hoàn toàn không thể giải quyết được chuyện này, bọn họ chỉ việc chờ xem trò cười của Lâm Mạc Huy. Không ngờ Lâm Mạc Huy lại giải quyết sự việc nhanh chóng như vậy khiến cả hai không khỏi bực mình.
Bây giờ bố mẹ lại khen ngợi Lâm Mạc Huy nhiều như vậy, điều đó càng khiến bọn họ tức giận. Hứa Thanh Tuyết đột nhiên nói: "Anh rể, em thật sự không hiểu. "Tại sao trước đó mọi người đều xôn xao muốn trả nhà, sau khi anh đứng ra, ngay lập tức có rất nhiều người không trả nhà nữa?" "Anh rể, chắc không phải là anh xúi giục bọn họ chứ?" "Anh làm như thế, chính là vì muốn đuổi nhà họ Hứa chúng tôi ra khỏi công ty xây dựng, đúng chứ?"
Hứa Thanh Mây cau mày, Hứa Thanh Tuyết đang hát thằng nước bẩn lên người Lâm Mạc Huy. Cô chưa kịp phản bác, Hứa Đình Hùng đã nói thắng: "Thanh Tuyết, con đang nói cái gì vậy?" "Anh rể của con sao có thể làm ra những chuyện như vậy được chứ?" Hứa Thanh Tuyết không tin: "Vậy bố thử nói xem, tại sao sau khi Lâm Mạc Huy đứng ra, đám người đó ngay lập tức không đòi trả nhà nữa?"
Hứa Đình Hùng nhất thời không biết nói gì.
Hứa Thanh Mây lạnh lùng nói: "Chuyện này còn cần giải thích sao?" "Những người này không trả nhà nữa vì họ tin tưởng Lâm Mạc Huy "Niềm tin, em biết là gì không?" "Hoàng Kiến Đình đã đánh mất lòng tin, không có ai tin tưởng cậu ta, vì thế mới có kết cục như thế!" "Còn anh rể của em, những người này đều tin tưởng anh ấy, cho nên người ta không trả nhà nữa!"
Hứa Thanh Tuyết không tin: "Chồng tôi đánh mất niềm tin lúc nào chứ?"
Hứa Thanh Mây bật cười, sau đó lười để ý đến cô ta. Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Hứa Thanh Mây, chị nói rõ cho tôi biết "Chị dựa vào đâu mà sỉ nhục người khác chứ?"
Hứa Đình Hùng trừng mắt nhìn cô ta: "Con mắng ai chứ?" "Chồng cô đánh mất niềm tin từ khi nào, trong lòng con không tự biết sao?"