Nói xong, người đàn ông giơ tay lên, quát lớn: “Mời các cô ra ngoài!”
Người của mười đại gia tộc đứng bên cạnh người đàn ông đó sớm đã giống như hổ rình mồi nhìn vào đám người Hạ Vũ Tuyết.
Nghe thấy tiếng gầm lên của người đàn ông, những người đó lập tức xông lên, chuẩn bị đuổi đám người Hạ Vũ Tuyết ra ngoài.
Trong số đó có một người đàn ông trông rất thô tục, anh ta giơ tay nắm lấy tay của Hạ Vũ Tuyết.
Hạ Vũ Tuyết sợ đến mức lập tức lùi về sau.
Mà người đàn ông này lại tiến lên một bước, trực tiếp đuổi theo từng bước chân của cô ấy, muốn áp sát vào bộ ngực của Hạ Vũ Tuyết.
Hạ Vũ Tuyết chưa bao giờ bị người ta bắt nạt giống như vậy, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cô giơ tay tát một cái lên mặt người đàn ông kia.
Cái tát này khiến cho những người xung quanh đều sửng sốt. Sắc mặt người đàn ông thay đổi, tức giận nói: "Con đàn bà hèn mọn kia, cô dám đánh tôi sao?”
Những người khác cũng giận tím mặt, có một người hét lớn lên: “Ngay cả người của mười đại gia tộc mà cũng dám đánh. Cô ta nhất định là muốn chết!” “Kéo cô ta ra phía sau, chuyện ngày hôm nay nhất định phải dùng máu của cô ta để rửa sạch nỗi nhục của mười đại gia tộc!” “Dẫn đi! Dẫn đi!”
Mọi người liên tục hét lên, trước đó còn xô đẩy nhau nhưng bây giờ dứt khoát xông lên phía trước, đè tất cả những người ở bên cạnh Hạ Vũ tuyết xuống đất.
Bên cạnh Hạ Vũ Tuyết có mấy người vệ sĩ nhưng những vệ sĩ của cô ấy làm sao có thể so sánh với cường giả của mười đại gia tộc chứ
Chỉ cần một vị cường giả ra tay đã có thể hạ gục đám vệ sĩ bên cạnh Hạ Vũ Tuyết rồi.
Người đàn ông có gương mặt dữ tợn lúc trước, hung hãng xông đến Hạ Vũ Tuyết.
Anh ta đã hạ quyết tâm, một lát nữa phải kéo Hạ Vũ Tuyết ra sau để chơi đùa một trận.
Nhìn thấy cô ấy bị người ta bắt được, anh giơ tay ra nắm chặt lấy tay người đàn ông kia. Thuận tay bẻ trật khớp cổ tay của người đàn ông đó khiến anh ta phải ôm lấy cổ tay ra sức kêu lên một tiếng thảm thiết.
Những người xung quanh thấy thế liền quay đầu lại nhìn.
Hạ Vũ Tuyết quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đứng ở đó.
Cô ấy sững sờ một chút, rồi sau đó sắc mặt thay đổi, kinh ngạc kêu lên: “Lâm... Lâm...
Người ra tay chính là Lâm Mạc Huy.
Anh mỉm cười, đứng chắn trước cơ thể của Hạ Vũ
Tuyết.
Mặc dù sự xuất hiện của Hạ Vũ Tuyết làm loạn kế hoạch trước đây của anh. Nhưng, trong lòng Lâm Mạc Huy vẫn rất cảm kích Hạ Vũ Tuyết.
Người con gái này có thể mạo hiểm chạy đến nơi này chỉ vì muốn ra mặt nói chuyện giúp mình. Thật là không dễ dàng!
Những người của mười đại gia tộc đứng ở xung quanh cũng tức giận. Người cầm đầu chính là một người đàn ông trung niên. Sắc mặt ông ta trông rất u ám, nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy: “Xin hỏi anh là ai?” "Dám ra tay độc ác với người của mười đại gia tộc, chẳng lẽ anh là kẻ địch của mười đại gia tộc sao?”
Người đàn ông trung niên cũng rất nham hiểm, vừa bắt đầu ông ta đã kéo mười đại gia tộc vào, mục đích là muốn dọa Lâm Mạc Huy sợ hãi.
Người đàn ông ôm cổ tay cũng lớn tiếng hét lên: “Anh chín, anh chín, giúp em báo thù đi!” “Hắn ta dám đánh em bị thương, đây... đây là coi thường mười đại gia tộc!” “Hắn ta đâu chỉ đánh một mình tôi. Rõ ràng hắn ta đánh mười đại gia tộc của chúng ta đấy. Anh đừng bao giờ buông tha cho anh ta..
Những người của mười đại gia tộc đúng xung quanh đều tràn đầy căm phẫn, nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc Huy bằng ánh mắt hung hăng.
Nhìn tư thế kia, chỉ cần anh chín nói một tiếng, bọn họ sẽ đồng loạt ra tay, vây đánh Lâm Mạc Huy.
Nhưng mà, Lâm Mạc Huy không hề hoảng sợ.
Anh liếc người đàn ông trung niên một cái: “Ông chắc chân người vừa rồi có thể đại diện cho mười đại gia tộc sao?"