Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Hạo cũng không dám khuyên Lý Nam Cương, mà thuận theo lời Lý Nam Cương nói: “Anh Lý, lời này của anh, nói không hề sai chút nào.” “Bên phía tỉnh Hải Dương, trừ Nam Bá Lộc ra thì thật sự không có nhân vật lớn nào cả.” “Mười đại gia tộc bên tỉnh Hải Dương, những năm nay, đã bị Nam Bá Lộc chèn ép không thể ngẩng đầu lên, thực lực giảm mạnh, hoàn toàn không so được với mười đại gia tộc của Tô Vân.” “Bây giờ đến cả Nam Bá Lộc cũng đã đi rồi, bên phía tỉnh Hải Dương, thật sự không còn nhân tài nữa, không hề so được với Tô Vân. “Anh Lý, dựa vào quan hệ của anh và mười đại gia tộc của Tô Vân, sau này, nói không chừng anh chính là thái tử của tỉnh Hải Dương đấy” “Tôi đoán rằng, sau này chị cả của chúng ta nhất định còn phải trông cậy vào anh đấy.”

Cái mông ngựa này, trực tiếp vỗ vào trong lòng Lý Nam Cương.

Lý Nam Cương đã nghe qua chuyện thái tử của thành phố Hải Phòng rồi, từ trước đến nay, anh ta luôn coi thái tử thành phố Hải Phòng là thần tượng của mình.

Những năm nay anh ta cũng đã làm rất nhiều chuyện mô phỏng theo Thái tử Thành phố Hải Phòng, anh ta hi vọng mình có thể trở thành một loại ma vương hỗn thế như vậy.


Bây giờ, Vương Hạo trực tiếp so sánh anh ta với thái tự, khiến anh ta vô cùng thích thú.

Vẻ mặt Lý Nam Cương tràn đầy đắc ý, nhưng vẫn giải vờ dáng vẻ khiêm tốn: “Ai, không thể nói như vậy được. “Cho dù thế nào những năm nay chị cả đã giúp chúng ta rất nhiều rồi.” “Trong lòng tôi, chị ấy luôn là chị cả của tôi, hiểu không?”

Vương Hạo liên tục gật đầu: “Anh Lý, sao không được nói như vậy chứ, anh em bọn tôi đi theo anh, chính là vinh hạnh của bọn tôi." “Cái khác thì không nói, chỉ đơn giản nói về điểm đội ơn báo đáp của anh, đã đủ khiến anh em bán mạng cho anh rồi.

Lý Nam Cương càng đắc ý hơn, cười ha ha: “Được rồi, Vương Hạo, cậu đi bảo người sắp xếp một chút đi. “Cho dù thế nào, nếu như chị cả đã nói rồi, vậy thì nề mặt chị cả một chút, biết chưa?”

Vương Hạo liên tục gật đầu, xuống phân phó người đi sắp xếp chuyện nghênh đón.

Lý Nam Cương ngồi bên bàn, vẻ mặt đắc ý, ảo tưởng sau này được người ta gọi là thái tử tỉnh Hải Dương.

Bên kia, đám người Hoàng Mao tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm được dấu vết của mấy người Lâm Mạc Huy. Điều ngoài dự liệu chính là nhóm người Lâm Mạc Huy không rời khỏi huyện Phương Xuyên, mà là trở về thị trấn, thậm chí là trở về khách sạn.

Hoàng Mao nhận được tin tức này, vui mừng khôn xiết. Anh ta lo lắng mấy người Lâm Mạc Huy chạy rồi. Bây giờ biết được mấy người đó ở huyện thành, anh ta lập tức chạy đến trà lâu, báo cáo chuyện này với Lý Nam

Cương.

Vốn dĩ Lý Nam Cương đang đợi tin tức của chị cả, xem có cần phải chiêu đãi không.

Kết quả tin tức còn chưa đến, ngược lại lại tìm được Lâm Mạc Huy trước.

Anh ta cũng không hề do dự, trực tiếp dẫn theo một nhóm đàn em, đến thẳng khách sạn.

Trong khách sạn, Lâm Mạc Huy gọi một bàn đồ ăn, đang ăn cơm.

Lão Thử, bác Lưu và Điềm Điềm cũng ngồi cạnh bàn, nhìn một bàn thức ăn, ba người đều có chút không biết làm thế nào.

Lão Thử và bác Lưu chủ yếu là lo lắng, sợ Hoàng Mao dẫn người đến trả thù.

Mà Điềm Điềm, là một cô nhóc, tất nhiên cũng không suy nghĩ nhiều rồi.

Tay chân cô nhóc luống cuống, đơn giản là vì cô nhóc chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Từ khi cô nhóc sinh ra đến giờ, đã sống cuộc sống có bữa này không có bữa sau rồi, có thể ăn no đã là rất hạnh phúc rồi, chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy.

Hơn nữa, còn ngồi ăn cơm trong căn phòng sạch sẽ sáng loáng này nữa, đây là điều khiến cô nhóc thật sự không thể tưởng tượng được, cô nhóc thậm chí còn không dám động đũa nữa. Nhìn thấy dáng vẻ này của Điềm Điềm, Lâm Mạc Huy không khỏi nghĩ đến em gái mình Lâm Quế Anh.

Lúc trước con bé cũng trải qua những ngày khổ sở như vậy.


Lâm Mạc Huy gắp cho Điềm Điềm mấy món, cười nói: “Điềm Điềm ăn đi.”


Điềm Điềm nhìn món ăn trên đĩa, rõ ràng rất muốn ăn, nhưng lại không dám động đũa, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Lão Thủ


Lão Thử nhìn thấy dáng vẻ này của em gái, cưỡng ép nở nụ cười: “Điềm Điềm, còn không cảm ơn anh trai này đi." Điềm Điềm lập tức ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh.” Nói xong cô nhóc cầm đũa, bắt đầu ăn như hổ đói. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động lớn.


Sắc mặt Lão Thử và bác Lưu đột nhiên thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK