Bà cụ Triệu ở thành phố Hài Tân có danh tiếng rất cao, đánh nhà họ Triệu, có mấy cái mạng cũng không đủ chết!
Hứa Đình Hùng khoát tay: "Thanh Tuyết, con đừng nói lời ngốc nghếch như vậy!" "Đánh nhà họ Triệu? Con chê mạng mình dài quá rồi đúng không?" "Chúng ta cũng đừng động tay với bọn họ, chúng ta chỉ nói lý lẽ!" "Số tiền đó, Lâm Mạc Huy chi có thể xử lý ba mươi lăm tỷ, hơn một nghin tỷ còn lại, cậu ta không có tư cách xử lý." “Số tiền này, bà ta phải trả cho chúng ta!" "Không trả, chúng ta sẽ làm theo thủ tục của pháp luật. Hừ, nhà họ Triệu đó có the lực hon nua cũng không thể coi trời bằng vung được."
Phương Như Nguyệt gật đầu lia lia: "Bố con nói rất đúng, dùng thủ đoạn của pháp luật để bảo vệ quyền lợi của chúng ta."
Hoàng Kiến Đình cũng cười: “Bố nói không sai." "Nhà họ Triệu là gia tộc lớn, thứ coi trọng nhất chính là thể diện." "Bọn họ cũng không ngốc, biết rằng làm loạn lên đến tòa án chắc chắn sẽ thua." "Vậy nên con đoán, chúng ta qua đó hù dọa vài câu, bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn trả tiền lại.”
Phương Như Nguyệt vui mừng: "Vậy còn chờ gì nữa, mau đi tìm bọn họ!"
Mấy người bọn họ vừa muốn ra cửa thì Hứa Thanh Mây đang mặt mày xám ngắt bên cạnh đột nhiên vỗ bàn: “Các người dám đi nhà họ Triệu thì tôi cũng sẽ dám nói cho nhà họ biết rốt cuộc là ai đã bán vòng ngọc đi." "Hoàng Kiến Đình,Thanh Tuyết,hai người không quên đấy chứ? Vòng ngọc đó là hai người đã bán mà." "Lúc đó nhà họ Triệu mà truy cứu, thì không biết ai mới là người ngồi tù đâu."
Sắc mặt của Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết biến đổi.
Hứa Thanh Tuyết vội vàng kêu lên: "Chi... sao chị lại độc ác như vậy chứ?" "Em là em gái chị, chị nhất định phải hại chết em mới được sao?"
Hửa Thanh Mây cắn răng: "Tôi làm việc luôn có lý lẽ. Việc là do cô làm, dựa vào cái gì mà bắt Lâm Mạc Huy gánh vác thay cô?" "Không phải các người đã nói ngồi tù mấy năm đổi lại được mấy trăm triệu là rất đáng sao?" "Vậy được thôi, hai người đi ngồi tù đi. Số tiền này, tôi giúp các người đòi lại, thế nào?"
Hứa Thanh Tuyết cắn răng, không trà lời. Sao cô ta có thể đi ngồi tù chứ.
Hoàng Kiến Đình đột nhiên cười lạnh: “Chị, nói chuyện cũng cần phải có bằng chứng chứ!" "Có gì có thể chứng minh vòng ngọc là do chúng em bán chứ!" "Vòng ngọc đó, rõ ràng là Lâm Mạc Huy mang đi "Bố mẹ đều có thể làm chứng!"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt hơi thoáng sửng sot, sau đó thì phản ứng lại rất nhanh, vội vàng bán" gật đầu: "Đúng vậy, bố mẹ chính mắt nhìn thấy!” "Là Lâm Mạc Huy mang đi bán, đây chính là việc của Lâm Mạc Huy."
Hứa Thanh Tuyết đắc ý cười nhạt: "Chi, chị còn gì để nói nữa không?" "Hừ Muốn hai tôi?" "Chị có bàn lĩnh này sao?"
Hứa Thanh Mây hoàn toàn tuyệt vọng, cả nhà này, rốt cuộc là vô sỉ đến mức nào vậy?
Phương Như Nguyệt dương dương đắc chí nói: "Thanh Mây, con không bào vệ được tên họ Lâm kia đâu." “Đi, chúng ta đến nhà họ Triệu, đòi tien lại." "Còn nữa, nói cho bọn họ biết, vòng tay là do Lâm
Mạc Huy bán." "Muốn truy cứu trách nhiệm thì đi mà tìm Lâm
Mạc Huy."
Mấy người bọn họ đang đắc ý ra ngoài thì Hứa
Thanh Mây đột nhiên nói: "Các người thật sự cho là tôi không có chứng co sao?" "Tiệm đổ ngọc đó có camera theo dõi." "Video đó tôi đã lấy được rồi." "Trên đó rõ ràng ghi lại, chính Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình cầm vòng ngọc đi bán." "Những chứng cử đó của các người có thể so được với video rõ nét này hay sao?" Cà nhà mấy người đều dừng bước, ngây ra tại chỗ không nói nên lời.
Một lúc sau, Hứa Thanh Tuyết mới thấp giọng nói: "Chị... chị đừng hại em." "Em là em gái ruột của chị. Trên đời này, chúng ta chính là những người thân thiết nhất đó."
Hứa Thanh Mây cũng lười đề ý cô ta, lạnh lùng đáp: "Không phải các người muốn tiền sao?" “Tôi cũng có một cách." "Đề Hoàng Kiến Đình thừa nhận chuyện này. Cậu ta đi ngồi tù, vậy số tiền đó không phải sẽ lấy về được rồi sao?"
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng Kiến Đình.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hoàng Kiến Đình liên thay đổi, Anh ta biết, hai ông bà già tham tiền đó đang tính toán để anh ta vào tù, sau đó đổi lấy về cả ba trăm triệu.
Phương Như Nguyệt ho nhẹ một cái: "Cách mà Thanh Mây nói, cũng không phải là không ổn. "Kiến Đình, bố mẹ biết con trước giờ luôn là một đửa con hiếu thuận.” "Chuyện này, nói thật cũng chính xác là con và Thanh Tuyết đem vòng ngọc đi bán. Con đi gánh trách nhiệm cũng là hợp tình hợp lý." "Hay là, con đi gánh vác chuyện này đi." "Mẹ thấy nhà họ Triệu đó cũng là người khoan hồng độ lượng, chưa chắc bọn họ đã truy cu."
Hứa Đình Hùng gật đầu: "Đúng đó Kiến Đình. Mẹ con nói không sai." “Chuyện con làm vì gia tộc chúng ta chắc chắn sẽ ghi nho trong lòng." "Cho dù nhà họ Triệu thực sự truy cứu, chúng ta cũng sẽ tìm luật sư tốt nhất cho con, để con được phán nhẹ vài năm." “Đợi đến lúc con ra tù roi, gia tộc của chúng ta sẽ trở thành gia tộc lớn của thành phố Hài Tân, Con là Con rể của nhà chúng ta, cũng sẽ trở thành thành viên của giới thượng lưu thành phố Hải Tân."
Trong lòng Hoàng Kiến Đình không ngừng tham mång, hai ông bà già tham tiền đó nói đúng là dễ nghe.
Nếu thật sự là cậu ta đi ngồi tù, chi e là chang mấy chốc Hứa Thanh Tuyết sẽ tái hôn.
Đến lúc cậu ta ra tù roi, có nhận hay không đã là hai chuyện hoàn toàn khác.
Nhìn thái độ của hai ông bà già đó với Lâm Mạc Huy, liền biết bọn họ là người thế nào. Hoàng Kiến Đình sao có thể gánh trách nhiệm của chuyện này được chứ.
Nhưng mà cậu ta biết rõ, mình không thể đối nghịch với hai người này. Cậu ta còn muốn có được công ty dược phầm Hửa thị.
Hoàng Kiến Đình giả vờ bày ra một bộ dạng cung kính: "Bổ mẹ, hai người nói không sai.” "Nên làm thế nào, con đều nghe bố mẹ cà."
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vô cùng mừng rỡ, bọn họ vốn còn lo lắng Hoàng Kiến Đình không dễ lay chuyển.
Nhưng không ngờ cậu ta liền lập tức đồng ý. “Haiz, thằng bé này đúng là hiểu thào!" "Nói thật nếu không phải đã cùng đường, mẹ cũng không no để con đi chịu tội đâu." "Con yên tâm, chỉ cần lấy được một nghìn tỷ đó, chúng ta nhất định sẽ tìm cách cứu con ra, " "Sau này, con sẽ trở thành con trai ruột của chúng ta."
Phương Như Nguyệt vừa nói vừa giả vo nặn ra mấy giọt nước mắt.
Hứa Đình Hùng cũng gật đầu liên tục: "Kiến Đình, bố quả nhiên không nhìn nhầm con." "Nam từ hán đại trượng phu, có trách nhiệm có quyết đoán, hơn cái tên Lâm Mạc Huy đó nhiều." "Thanh Mây, con nhìn xem, chồng con có thể sánh với chồng của Thanh Tuyết được sao?" "Đúng là kẻ trên trời người dưới đất."
Gương mặt Hứa Thanh Tuyết đắc ý: “Chị, chị nhìn đi. Rốt cuộc thể nào mới là tình yêu chân chính." "Lâm Mạc Huy đó nói luôn miệng yêu chị nhưng anh ta đã làm được cái gì chứ?" "Chồng em tuy rằng không hay nói chuyện yêu đương này nọ, nhưng vào thời khắc quan trọng anh ấy lại sẵn sàng đứng ra, đây mới là tình yêu thật sự." “Tình yêu không phải là nghe xem anh ta nói hay đến đâu, mà là xem anh ta làm được đến đâu." "Bằng lòng trà giá tất cả vì minh, moi thật sự là yêu mình, chị có hiểu không hả?"
Về mặt Hứa Thanh Mây cũng vô cùng mo mit. Cô thực sự không nghĩ đến, Hoàng Kien Đinh có thể cưong quyết như vậy, trực tiếp đồng ý luôn?
Không lẽ trước giờ cô đều hiểu lầm Hoàng Kiến Đình? Cậu ta vẫn luôn là một người đàn ông tốt sao?
Lúc này, Hoàng Kiến Đình đột nhiên lại lên tiếng: “Ôi trời, con đột nhiên nghĩ đến một chuyện!"
Bố mẹ, việc này... nếu như con thật sự gánh vác chuyện này, e là Thanh Tuyết sẽ phải...phài ngồi tù theo."
Hứa Thanh Tuyết hoảng hốt la lên: “Tại sao?"
Hoàng Kiến Đình bất đắc dĩ nói: "Em nghĩ xem, video đó quay được là cảnh hai chúng ta cùng đi bán vòng ngọc. Hơn nữa, vòng ngọc là do Thanh Tuyết cầm, đến lúc đó chắc chắn người ta sẽ phán Thanh Tuyết là chủ mưu, e là còn bị xử nặng hơn cả con nữa." "Hai chúng ta đều bị quay được, đến lúc đó cho dù anh nhận là tự mình làm, người ta cũng sẽ không tin."
Nếu nhà họ Triệu nhất định truy cứu, Thanh Tuyết cũng chạy không thoát.
Sắc mặt của Hứa Thanh Tuyết thoáng chốc trở nên trắng bệch, run giọng nói: "Vậy... vậy phải làm sao đây?" "Bố mẹ, con không thể ngồi tủ được." "Con còn trẻ như vậy, nếu phài ngoi tù, vậy cuộc đời của con coi như xong rồi."