Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

Chương 1268: Bệnh nhân tự nói thì không tính

Cuối cùng, mười người bệnh nhân thì chín người đã đứng lên, bọn họ nói rằng cơ thể của mình đã có chuyển biến tốt.

Còn lại một người, vẫn ngồi trên ghế, không hề đứng lên.


Tuy nhiên, ngay cả như vậy thôi cũng đã khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc rồi.

Từ khi Lâm Mạc Huy ra tay chữa trị thì tổng cộng mới chỉ có vài phút trôi qua mà thôi.

Trong thời gian ngắn như vậy mà đã chữa khỏi cho chín người!

Y thuật như thế này, ai dám không phục chứ?

Hạ Vũ Tuyết và Thái Tử cũng vui mừng khoa tay múa chân, hai người cũng không nghĩ tới, vậy mà y thuật của Lâm Mạc Huy lại giỏi tới vậy, lập tức có thể chữa hết cho những người bệnh này. Hạ Vũ Tuyết vui sướng lớn tiếng nói: "Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!" "Bây giờ, tôi nhìn thử xem các người còn ai dám nói Anh Mạc Huy không hiểu y thuật nữa!" "Không hiểu y thuật thì làm sao có thể chữa khỏi cho những bệnh nhân này đây?"

Thái Tử vênh váo đắc ý nhìn về nhóm người Tiền Trạch Nam: "Tên họ Tiền kia, cả tên họ Vạn nữa, bây giờ các người còn muốn nói gì nữa không?" "Sao nào? Lần này tâm phục khẩu phục rồi chứ?" "Hừ! Thế còn dám tự xưng là thần y nữa không? Tôi nhổ vào, các người cho rằng Lâm Mạc Huy còn không xứng đáng xách giày cho các người. Nhưng sự thật thì các người mới là thứ rác rưởi!"

Anh ta nói xong thì trực tiếp quay mặt qua chỗ những trọng tài khác nói: "Còn có các người nữa, thất thần làm gì đây?" "Kết quả đều đã rõ ràng cả rồi, còn không nhanh chóng tuyên bố ai là người thắng nữa?"

Những trọng tài kia hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng đều cảm thấy kinh ngạc.

Trước đó, tất cả mọi người đều nhận định Tiền Trạch Nam thắng chắc, chẳng ai ngờ rằng trong thời gian ngắn như vậy mà Lâm Mạc Huy lại có thể chữa trị hết tất cả những bệnh nhân còn lại.

Lần này, kết quả quá rõ ràng rồi! Cậu Vạn hít sâu một hơi, cất cao giọng nói: "Lần so tài này...

Không đợi anh ta nói xong, Tiền Trạch Nam đột nhiên hét lớn một tiếng: "Chờ một chút!"

Nhóm người rối rít nhao nhao quay đầu lại, ngay cả người của mười dòng họ lớn ở Tô Vân đều kinh ngạc nhìn Tiền Trạch Nam, không biết ông ta muốn làm cái gì.

Chuyện cũng đã tới bước này, kết quả đã vô cùng chính xác rồi nhưng Tiền Trạch Nam chẳng lẽ không chịu thừa nhận sao?

Thái Tử trực tiếp trừng to mắt với Tiền Trạch Nam: "Tên họ Tiền kia, ông còn muốn làm cái gì nữa? Chính ông nói so tài công bằng, bây giờ kết quả đã có rồi chẳng lẽ ông còn không chịu thừa nhận nữa hay sao? À, nếu như ông thật sự làm ra loại chuyện mất mặt thì ông đây cũng không để ý giết chết một tên khốn khiếp như ông đâu!"

Sắc mặt của Tiền Trạch Nam lạnh như băng, trầm giọng nói: "Họ Tiền tôi làm người, tự nhiên nói được là làm được. Tôi đồng ý so tài công bằng, vậy chắc chắn sẽ tôn trọng kết quả của cuộc so tài. Nhưng vấn đề là bây giờ cuộc so tài còn chưa kết thúc, chưa kết thúc mà tuyên bố kết quả có phải là quá sớm rồi hay không?"

Lời vừa nói dứt thì mọi người đều xôn xao hết cả lên.

Thái Tử bực tức nói: "Tiền Trạch Nam, con mẹ nó ông có bệnh à? Bây giờ cuộc so tài này còn chưa kết thúc sao? Các bệnh nhân còn lại cũng đã được chữa khỏi, ông còn muốn thế nào nữa hả? Không phải vừa mới nói rồi sao, lấy số người được chữa trị khỏi để quyết định thắng thua, kết quả đã rất rõ ràng, chẳng lẽ ông còn không chấp nhận thua à?”

Tiếng nói lạnh lùng của Tiền Trạch Nam vang lên: "Còn một bệnh nhân nữa kìa, vậy mà đã nói hoàn toàn chữa khỏi hết rồi sao?"


Thái Tử: "Vừa rồi chính bọn họ nói, ông không nghe thấy sao?"


Tiền Trạch Nam cười khinh miệt: "Những lời nói của bệnh nhân kia có tin được không?"


Thái Tử giận dữ: "Cút mẹ nó đi, bệnh nhân nói mà cũng không tin được, vậy ông phải tin tưởng cái gì nữa?" Nhóm người ở xung quanh cũng thì thầm nói chuyện với nhau, Tiền Trạch Nam này có cảm giác muốn chơi xấu rồi đây.


Tiền Trạch Nam ngẩng đầu lên, tiếng nói đầy lạnh lũng: "Hừ, các người ở đây đa phần đều là những người chuyên nghiệp mà. Mọi người cũng đều biết, cảm giác của bệnh nhân có đôi khi là không thể chắc chắn được. Cơ thể của bệnh nhân có khôi phục được hay không, vậy cần phải có bác sĩ chẩn bệnh lại, chứ không chỉ dựa vào cảm giác của bệnh nhân mà xác định đúng được! Một số trường hợp, chứng bệnh của bệnh nhân giảm bớt một chút thì họ cũng sẽ thấy cơ thể khoẻ lên nhiều, nên họ sẽ nhầm tưởng rằng bệnh của họ đã khỏi. Thế nhưng đối với bác sĩ mà nói, đây là chỉ giảm bớt mà thôi, chứ không được tính là chữa trị khỏi hoàn toàn"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK