Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Biểu cảm của Hoắc Thiên Hạo ngưng trệ.

Ở Ngô trại, anh ta quả thật không thể muốn làm gì thì làm được.

Trầm mặc một hồi, anh ta cần răng nói: “Trại chủ


Lâm, chuyện này, ông nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích “Ông đề cho một tên núp dưới váy phụ nữ ăn bám ngồi cùng chúng tôi, điều này là đang xỉ nhục chúng tôi!

Anh Trần, anh cảm thấy sao?”

Trần Lâm Vũ chậm rãi gật đầu, ánh mắt hung dữ liếc về phía Lâm Mạc Huy một cái.

Cái tên Trần Lâm Vũ này cũng là một người ngạo mạn, biết được Làm Mạc Huy không có bối cảnh không có thân phận, anh ta làm sao có thể để Làm Mạc Huy vào trong mắt. “Cái thứ rác rưởi này, cần bản không có tư cách ngồi ở đây! “Trại chủ lâm, tôi hy vọng ông mau đuổi anh ta ra ngoài l“Nếu không, chính là ông đang sỉ nhục mười đại gia tộc của Tô Vân!”

Trần Lâm Vũ lạnh giọng nói.

Lâm Chiêu không khỏi tức giận, vừa mới định nổi giận.

Thì ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói khinh bỉ: “Sỉ nhục mười đại gia tộc của Tô Vân?” “Vãi, ông đây hôm nay còn đánh vào mặt mười đại gia tộc của Tô Vân các anh nữa kìa, anh có thể làm gì được?”

Trong lúc nói chuyện, có một nhóm người nghênh ngang đi vào.

Mà người dẫn đầu, chính là Thái Tử.

Anh ta vẫn cái bộ dáng cà lơ phất phơ như trước đây, tại trước mắt bao người đi thắng tới trước mặt của Trần Lâm Vũ. “Nhãi con, còn nhớ tôi không?”

Sắc mặt của Trần Lâm Vũ đột nhiên trắng bệch. Anh ta tất nhiên là nhớ Thái Tử rồi.

Tô Vân và thành phố Hải Phòng ở rất gần nhau.

Hai năm trước, Thái Tử chơi chán ở thành phố Hải Phòng rồi liền chạy tới Tô Vân chơi.

Xảy ra không ít xung đột đối với đám công tử nhà giàu ở Tô Vân.

Trần Lâm Vũ chính là một trong số đó.

Lúc đó, đám cậu chủ của mười đại gia tộc của Tô Vân kết hợp lại với nhau, chuẩn bị chỉnh đốn Thái Tử.Kết quả, bọn họ không chỉnh đốn được Thái Tử mà ngược lại còn bị Thái Tử hung hăng chỉnh đốn lại một trận.

Trong đó, thậm chí còn có người kế thừa của một đại gia tộc bị Thái Tử đánh chết.

Đại gia tộc đó vô cùng tức giận, trong đếm phải người đi muốn bắt Thái Tử báo thù. Kết quả là đã chọc giận Độc Tri Chu.

Đêm đó Độc Trị Chu dẫn người tiến vào Tô Vân, chỉ trong một đêm tàn sát cả một đại gia tộc.

Lúc đó chín đại gia tộc khác của Tô Vân vốn dĩ còn định kết hợp lại để chống trả Độc Trị Chu.

Tuy nhiên, cùng lúc đó Hỏa Hoa cũng nhanh chóng đến Tô Vân, truyền khẩu dụ của vua Nam Cảnh Tiết Ngũ Gia, nói bọn họ mau chóng về họp.

Đám người của Tô Vân đó sao dám làm trái lại vua Nam Cảnh Tiết Ngũ Gia, nên chỉ có thể ngoan ngoãn chạy về họp.

Thế nhưng trong hội nghị chẳng nói lười nào. Sau khi đợi bọn họ quay trở về, đại gia tộc đó đã bị tiêu diệt sạch rồi.

Mà lúc đó bọn họ cuối cùng cũng đã hiểu ra. Tiết Ngũ Gia, chính là đang ủng hộ cho Độc Tri Chu.

Từ đó về sau, người trong mười đại gia tộc của Tô Vân đối với Độc Trị Chu kiêng kị đến cực điểm, không còn dám trêu chọc tới Độc Trị Chu nữa.

Còn Thái Tử, cũng tung hoành bá đạo ở Tô Vânmà chẳng ai dám chọc tới.

Trần Lâm Vũ chính là người đích thân trải nghiệm sự việc đó, anh ta hiểu rất rõ sự khủng bố của Thái Tử.

Cho nên, nhìn thấy Thái Tử, anh ta lập tức có cảm giác như chuột trông thấy mèo vậy, trực tiếp bị dọa tới run lẩy bẩy. “Thái... Thái Tử, tại sao lại là ngài?” “Thật xin lỗi, tôi... tôi không biết ngài đã tới, không kịp đứng lên nghênh đón, làm ơn tha lỗi!”

Trần Lâm Vũ cúi đầu kh lưng cười, không còn ngạo mạn như trước nữa.


Thái Tử khinh thường nói một câu với anh ta: “Đồ rác rưởi, hồi nãy không phải còn rất hung hăng sao!” “Cái gì mà mau đuổi người ra ngoài, cái gì mà sỉ nhục mười đại gia tộc của Tô Vân?”


Trần Lâm Vũ ngượng ngùng nói: “Thái Tử, tôi... tôi không phải nói ngài.” “Tôi là nói thằng nhãi đó!”


Trần Lâm Vũ vừa nói vừa chỉ tay về phía Lâm Mạc Huy, còn dùng sức trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy một cái: “Còn không mau cút ra ngoài?” “Đừng có làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Thái Tú!"


Thái Tử cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước tới trước mặt Lâm Mạc Huy, giơ tay khoác lấy bả vai Lâm Mạc Huy rồi nói: “Ồ, đúng rồi, quên mất giới thiệu với anh. “Vị này gọi là Lâm Mạc Huy, là anh em tốt của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK