Thái Tử khí chất cao ngạo đứng ở chính giữa hội trường, mà chỗ anh ta đứng không có người nào dám đến gần.
Ngay cả lúc bình thường cũng không ai dám đi trêu chọc vị Hỗn Thế Ma Vương này, huống chi bây giờ Thái Tử còn có Hỏa Hoa đi theo bên cạnh thì càng không có người nào dám tự tìm đến tìm xui xẻo!
Cậu Vạn đứng ở trong đám người, chân mày của anh ta cũng đang nhíu chặt lại.
Nói thật, anh ta cũng thật sự không ưa Thái Tử. Nhưng anh ta cũng rất rõ ràng, có Hỏa Hoa ở đó, anh ta cũng chẳng cách nào làm gì được Thái Tử.
Hơn nữa sự chú ý của anh ta, vẫn ở trên người Lâm Mạc Huy nhiều hơn.
Trải qua chuyện vừa rồi, Lâm Mạc Huy đã nhân cơ hội chạy trốn.
Mà đó đã khiến cho cậu Vạn khẳng định, người này cho dù không phải Lâm Mạc Huy thì âu cũng có liên quan đến Lâm Mạc Huy. Nếu không làm sao lại chột dạ chứ?
Anh ta cứ đi đi lại lại ở trong đám đông là muốn tìm ra được Lâm Mạc Huy:
Nhưng Lâm Mạc Huy cũng nhất quyết tránh né anh ta, vốn không chạm mặt với anh ta, để anh ta phải đi tìm một phen phí công.
Trần Lâm Vũ đi tới, đứng bên cạnh Thái Tử nhìn những ánh mắt sợ hãi của những người thừa kế mười đại gia tộc, trong lòng phấn khích.
Anh ta lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì thực sự gọi là cáo mượn oai hùm!
Cho dù trước kia lúc anh ta là cậu chủ của nhà họ Trần, anh ta cũng chỉ là ngồi ngang hàng với những người thừa kế của mười đại gia tộc.
Mà bây giờ, chính bởi vì anh ta đứng bên cạnh Thái Tử nên những người thừa kế của mười đại gia tộc cũng rất sợ anh ta. Có thể thấy được thế lực của Thái Tử đáng sợ thế nào! "Anh trai Thái Tử, lát nữa chúng ta phải giúp Lâm Mạc Huy thế nào đây?" Trần Lâm Vũ thấp giọng hỏi.
Thái Tử nhún vai một cái: "Tôi cũng không biết." "Đoán rằng anh ấy cũng tự mình có kế hoạch rồi, đến lúc đó chúng ta phối hợp với kế hoạch của anh ấy là được." "Nếu như anh ấy không có kế hoạch, vậy thì cứ quậy banh buổi công bố này thôi. Dù sao thì, hôm nay có như thế nào đi nữa cũng không thể để cho Vĩnh Xuân Đường công bố số thuốc này ra ngoài. Một khi số thuốc này bị Vĩnh Xuân Đường công bố ra trước, vậy thì công ty dược phẩm Hưng Thịnh rất khó để đoạt lại được số thuốc này!"
Trần Lâm Vũ gật đầu liên tục: "Được, vậy thì làm theo anh nói. Nếu như không được, chúng ta sẽ làm loạn buổi công bố này. Dù sao, hôm nay có ngài Hỏa ở đây, mười đại gia tộc của Tô Vân cũng chỉ có thể ngậm miệng tức tối thôi!"
Nhưng vào lúc này, Hỏa Hoa lại đột nhiên khoát tay một cái: "Vân Dĩnh, cậu chẳng qua là tới giúp mọi người theo dõi mà thôi. Còn về ân oán giữa công ty dược phẩm Hưng Thịnh và Vĩnh Xuân Đường, đó là chuyện riêng của nhà người ta, cậu sẽ không nhúng tay vào! Vì vậy cháu không nên làm loạn buổi công bố này!"
Thái Tử bối rối: "Vì... Vì sao chứ?" "Là... Là nhà họ Vạn gây áp lực cho phía Ngũ Gia rồi sao?"
Hỏa Hoa lắc đầu một cái: "Cứ coi như là nhà họ Vạn gây áp lực cho Ngũ gia đi, Ngũ gia sẽ để ý sao?" "Chẳng qua là chuyện này là chuyện riêng của Lâm Mạc Huy. Mà cậu dù có làm chuyện gì cũng không tránh khỏi qua hệ với Ngũ gia, nếu hôm nay cậu giúp anh ta phá hoại buổi công bố này và đoạt lại Tái Tạo Hoàn, vậy phía mười đại gia tộc sẽ cho rằng Ngũ gia hành sự bất công” "Đến lúc đó làm ầm ĩ đến chỗ Ngũ gia, Ngũ gia thân là Vua Nam Cảnh, sao có thể xử sự không công bằng đây?"
Thái Tử há hốc miệng, nhất thời không có gì để nói. Đúng như lời Hỏa Hoa nói, Hỏa Hoa là chỗ dựa của bọn họ, nhưng không thể giúp bọn họ tranh đoạt Tái Tạo Hoàn.
Nói thế nào đi nữa, người đứng sau lưng Hỏa Hoa chính là Tiết Ngũ Gia!
Bất kể là Tô Vân hay là Hải Dương đều là nằm trong sáu tỉnh của phía Nam, do Tiết Ngũ Gia nắm quyền.
Dưới tình huống này, Tô Vân và Hải Dương tranh đoạt Tái Tạo Hoàn này, bất kể Tiết Ngũ Gia giúp ai đều là không công bằng với đối phương!
Trần Lâm Vũ nhất thời có chút luống cuống: "Ngài Hỏa, nếu như ngài không giúp, vậy... vậy Lâm Mạc Huy làm sao đoạt lại Tái Tạo Hoàn kia được?"
Hỏa Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu như Lâm Mạc Huy làm chuyện gì cũng cần tôi hỗ trợ, vậy anh ta có còn là Hải Dương tôn sư, chân chính khiến cho mười đại gia tộc ở Hải Dương kia phải thần phục không?"