Lâm Mạc Huy đấm một quyền trên mặt bàn: “Triệu Nhạc Huân, đáng chết! Thanh Mây đầu rồi? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
Lý Tam Khanh: "Tổng giám đốc Hứa bị người ta giam lỏng trong nhà, mười gia tộc lớn nhất tỉnh Tô Vân phải ra một số lượng lớn cao thủ canh giữ cô ấy, căn bản là cô ấy không thể chạy thoát được. Mà Triệu Nhạc Huân còn bắt bố mẹ của tổng giám đốc Hứa, còn có mấy người bạn của anh”
“Ông ta uy hiếp tổng giám đốc Hứa, nếu như tổng giám đốc Hứa chạy hoặc là không gả cho ông ta, vậy ông ta sẽ giết những người đó. Cho nên bây giờ, tổng giám đốc Hứa căn bản không có lựa chọn!”
Sắc mặt Lâm Mạc Huy càng lạnh, biểu cảm cũng đã biến thành dữ tợn. Triệu Nhạc Huân này thật là quá hèn hạ!
Lý Tam Khanh trầm giọng nói: “Không chỉ có như thế, Triệu Nhạc Huân còn làm Trần Phước Nguyên bị thương, thiếu chút cưỡng chiếm sân viện riêng của Nam Băng Ngọc. Vào thời điểm
mấu chốt nhất vẫn là Tiết Ngũ Gia tự mình lên tiếng cho nên ông ta mới không dám làm gì Nam Băng Ngọc!
Lâm Mạc Huy sắc mặt lại càng lạnh hơn: “Ông ta dám ra tay với Nam Băng Ngọc? Triệu Nhạc Huân này chán sống rồi hay sao?”.
Lý Tam Khanh nhún vai: “Triệu Nhạc Huân này cực kì tự phụ. Chắc là ông ta cảm thấy người nhà Nạp Lan sẽ không để ý tới Nam Băng Ngọc, cho nên mới muốn nhân cơ hội nuốt mất sản nghiệp của Nam Bá Lộc. Chẳng qua là ông ta đoán sai một việc, đó chính là Tiết Ngũ Gia chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra”.
“Cháu ngoại gái của nhà Nạp Lan nếu như chết ở Nam Cảnh, Tiết Ngũ Gia cũng không thể nào giải thích hợp lý được. Cho nên Tiết Ngũ Gia bất luận như thế nào cũng chắc chắn phải bảo vệ Nam Băng Ngọc cho bằng được!”
Lâm Mạc Huy gật đầu, chợt nhíu mày: “Vậy chuyện của tôi, Tiết Ngũ Gia không nói gì sao?”
Lý Tam Khanh lắc đầu: "Tiết Ngũ Gia là vua của Nam Cảnh nhưng ông ta không có khả năng quản từng mâu thuẫn bên trong gia tộc. Chuyện này ông ta không thể nhúng tay vào. Cho dù mười gia tộc lớn nhất tỉnh Tô Vân giết cậu, ông ta sẽ không quan tâm. Tương tự, nếu cậu diệt mười gia tộc lớn nhất tỉnh Tô Vân, ông ta cũng sẽ không quan tâm!”
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu: “Rất tốt! Đúng rồi, gọi điện thoại bảo anh Hổ tới, tôi có chút việc muốn giao cho anh ta làm!”
Lý Tam Khanh sắc mặt khó xử, thấp giọng nói: “Đêm qua anh Hổ bị người ta mai phục, đánh đến mức trọng thương. Nếu như không phải anh em bên cạnh anh ta liều chết cứu giúp, mạng anh Hổ chắc cũng không thể cứu nổi! Thế nhưng anh ta bị người khác chém đứt một tay, cái tay này chắc chắn là không thể dùng được nữa!”
Sắc mặt của Lâm Mạc Huy lạnh lùng: “Là do ai làm?”
Lý Tam Khanh lắc đầu: “Còn chưa điều tra ra, nhưng chắc chắn là người của tỉnh Hải Dương bên này. Người của tỉnh Tỉnh Tô Vân chủ yếu ở thành phố Hải Tân, không ai đi vào Hà Nội cả. Có thể tấn công anh Hổ ở Hà Nội, hơn nữa còn làm trọng thương anh ta cũng chỉ là người của mười gia tộc lớn nhất tỉnh Hải Dương mà thôi. Căn cứ vào tin tức mà chúng ta thu được, anh Hổ ngày đó là nghe điện thoại rồi đi ra ngoài. Anh Hổ vẫn còn đang hôn mê, chờ anh ta tỉnh lại là có thể biết là ai gọi cú điện thoại này, cũng có thể điều tra ra là ai ra tay”