Chương 983: Cứu người như cứu hỏa
Giờ anh nhìn thấy cảnh này thì lập tức hiểu được.
Lúc ở khách sạn Kim Hào, họ đều tưởng Tùng Thảo Giác và Đạo Trưởng cùng một hội. Đặc biệt là sau khi đám người Đạo Trưởng tháo chạy thì Tùng Thảo Giác cũng biến mất.
Mọi người đều tưởng Tùng Thảo Giác đã bỏ trốn, đến Bạch Diệc Phi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lúc đám người Bạch Diệc Phi rời đi thì nhìn thấy nhà họ Tùng bồi thường một con xe Porsche cho Bạch Vân Bằng, lúc đó dừng cạnh xe Porsche còn một xe Bently nữa.
Trước đây khi điều tra về các mối quan hệ của Tùng Vưu Duy nên Bạch Diệc Phi cũng biết con xe Bently đó là của Tùng Thảo Giác.
Lúc đó, anh cảm thấy có chút không ổn. Bởi vì nếu ông ta muốn chạy trốn thì tại sao không lái xe đi? Lái xe chạy trốn rõ ràng nhanh hơn nhiều so với người chạy bằng chân mà.
Hơn nữa, hiện giờ Bạch Diệc Phi nhìn thấy trong ba người đang ăn uống kia có một người là người nói vài câu với Tùng Thảo Giác hôm đó.
Hôm đó Bạch Diệc Phi đi theo hắn đến sân thượng nhưng sau đó người này mất tích. Anh còn tưởng đây là thuộc hạ của Tùng Thảo Giác nhưng hiện giờ nhìn thì không phải rồi.
Người này là của Tùng Thảo Tân.
Vì vậy lúc đó anh bị dụ lên sân thượng sao?
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên trận chiến ở sân thượng, và Tùng Thảo Giác đã bị người ta bí mật bắt cóc lúc này?
Nếu đúng thật là như vậy thì người thật sự có vấn đề không phải là Tùng Thảo Giác mà là Tùng Thảo Tân.
Vì vậy, lúc này Bạch Diệc Phi quyết định sẽ cứu người. Không phải vì Tùng Thảo Giác mà vì Tùng Lệ Nhã.
Mặc dù giữa họ vẫn còn mối thù chưa gỡ bỏ được nhưng dù sao Tùng Lệ Nhã cũng là người mà Trường Tiễu thích. Trường Tiễu lại là người anh em của anh nên anh không thể bỏ mặc được.
Ba người kia vừa uống rượu vừa nói chuyện.
“Anh Cường! Cậu chủ nói là xử lý họ thế nào?”, một người trong đó, hỏi.
Còn người được gọi là anh Cường chính là tên ban nãy vào trong phòng khách bẩm báo với Tùng Vưu Minh.
Hắn uống ngụm rượu, cười nói: “Cậu chủ nói, Tùng Thảo Giác là em ruột của ông hai nên chắc chắn không giết ông ta được, vì vậy cứ giam lại đã”.
“Cậu chủ hiếu thuận thật đấy!”
“Chẳng vậy thì sao? Mặc dù trở mặt rồi nhưng vẫn nghĩ đến cảm nhận của ông hai. Vì vậy cậu chủ của chúng ta hiếu thuận đấy. Tao thấy, nếu đổi lại là Tùng Vưu Duy thì sẽ để ý nhiều vậy đâu”.
“Đúng thế! Nhưng cậu chủ có nói là xử lý cô chủ thế nào không?”
Anh Cường cắn một miếng to, sau khi nuốt ực một cái thì lộ ra điệu cười dâm đãng: “Cô chủ này tinh ranh lắm đấy. Mặc dù không đẹp bằng cô chủ nhà chúng ta nhưng nói gì cũng là người đẹp tuyệt sắc”.
“Đúng thế!”
“Tao còn nhớ trước đây ba người chúng ta bị cô ta phạt”.
“Đúng thế! Em nhớ lúc đó cô ta còn chửi em, còn tát em một cái”.
Anh Cường cười với ý vị thâm thúy, nói: “Ban nãy tao có hỏi cậu chủ thì cậu chủ nói, tùy chúng ta xử lý”.
Vừa nghe thấy lời này này hai kẻ còn lại đều lộ ra nụ cười dâm đãng.
“Vậy thì hời cho chúng ta quá rồi!”
“Đúng thế! Nghĩ mà xem, cô ta đường đường là cô chủ của một trong bốn gia tộc lớn, thế mà có ngày lại phải nằm dưới người ba chúng ta… Hì hì”.
Nói xong, một người đàn ông trong đó đứng lên đi về phía Tùng Lệ Nhã.
Hắn đi đến trước mặt Tùng Lệ Nhã, ngồi xổm rồi giơ tay lên tát cô ta một cái.
“Bốp!”, tiếng tát vang giòn trong phòng. Tiếp đó là tiếng mắng chửi của hắn: “Hôm nay ông đây phải trả lại cho cô gấp đôi cái tát hôm đó”, nói xong lại là một cái tát nữa.
Anh Cường nhìn thấy vậy thì cười nói: “Chỉ thế thôi à?”
Sau đó ba tên cùng bật cười: “Ha ha ha…”.
Tùng Thảo Giác và Tùng Lệ Nhã đều bị trói, hơn nữa miệng còn bị bịt băng dính.
Tùng Thảo Giác nhìn thấy con gái mình bị đánh thì vô cùng phẫn nộ. Ông ta trợn trừng hai mắt không ngừng giãy dụa. Nhưng tiếc là miệng bị bịt băng dính nên chỉ phát ra âm thanh u u.
Hiện giờ Tùng Lệ Nhã rất sợ hãi, trong mắt cô ta đều là sự hoảng sợ, miệng chỉ có thể phát ra tiếng u u.
Nhưng bất luận thế nào thì họ đều bị trói nên không thể làm cách nào được.
Ba tên kia đứng trước mặt Tùng Lệ Nhã rồi đắc ý cười.
“Đúng là không ngờ đường đường là cô chủ của gia tộc lớn lại rơi vào tay chúng ta”.
“Ha ha… Chuyện này nói ra ngoài thì đủ để chúng ta chém gió cả đời”.
“Chứ còn sao nữa”.
Vừa nói, chúng vừa quan sát Tùng Lệ Nhã.
Tùng Lệ Nhã có thể nhìn ra dục vọng trong mắt bọn chúng, lúc này cô ta cảm thấy vô cùng đau khổ.
Tùng Thảo Giác tất nhiên có thể đóan được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nên trừng mắt nhìn ba kẻ đó. Nhưng vậy thì đã sao? Họ không thể làm gì được, chỉ có thể mặc cho chúng làm càn.
Tên anh Cường kia ngồi xổm rồi giơ tay nắm chặt cằm của Tùng Lệ Nhã.
Tùng Lệ Nhã rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng, đồng thời miệng còn phát ra tiếng u u.
Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một bóng hình. Tiếp đó là đoạt mạng hai tên ở phía sau anh Cường.
Anh Cường sau khi nghe thấy động tĩnh thì lập tức đứng lên. Hắn không nhìn rõ là ai, chỉ nhìn thấy đồng bọn của mình đã ngã đất thì sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, quỳ trên đất, nói: “Cầu xin đại ca tha mạng! Xin tha mạng!”
Bạch Diệc Phi nhìn hắn một cái rồi nhìn Tùng Thảo Giác. Anh nghĩ dù sao có ông ta ở đây thì muốn hỏi gì cứ hỏi ông ta là được nên anh dứt khoát giết luôn tên anh Cường kia.
Lúc này Tùng Thảo Giác và Tùng Lệ Nhã đều ngây người ra.
Chỉ đến khi ba tên kia đều bị đánh gục thì hai người này mới phản ứng lại, họ lập tức thấy kích động khi họ được cứu.
Bởi vì Bạch Diệc Phi đã hóa trang nên hiện giờ họ không biết người trước mặt mình chính là Bạch Diệc Phi.
Họ chỉ biết mình được cứu rồi.
Bạch Diệc Phi tiện tay cầm dao trên bàn đi lại.
Lúc này, Tùng Thảo Giác và Tùng Lệ Nhã đột nhiên thấy bất an, không dám chắc chắn người này đến cứu mình hay giết mình.
Nhưng họ thật sự đã nghĩ nhiều rồi, Bạch Diệc Phi đi đến nhỏ giọng cảnh cáo: “Muốn sống sót ra khỏi đây thì yên tĩnh cho tôi”.
Tùng Thảo Giác và Tùng Lệ Nhã đều vui mừng gật đầu.
Bạch Diệc Phi cắt đứt dây thừng rồi xé băng dính bịt trên miệng họ.
Sau khi Tùng Thảo Giác đứng lên thì cảm kích nói: “Cảm ơn người anh em đã cứu giúp”.
Hiện giờ diện mạo của Bạch Diệc Phi giống như người hàng năm chuyển gạch đá ở công trường, bởi da anh đen hơn trước kia nhiều.
Nhưng anh nói tiếng phổ thông rất lưu loát, vì vậy Tùng Thảo Giác không coi anh là người Nam Môn.
“Không biết tên họ của anh là gì, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn hậu hĩnh”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Cảm ơn thì không cần đâu! Nếu ông có thể tha cho tôi một mạng là tốt lắm rồi”.
“Chuyện này…”, Tùng Thảo Giác ngây người ra, không hiểu, nói: “Ân nhân, ân nhân đùa gì vậy. Anh đã cứu mạng chúng tôi mà. Tùng Thảo Giác tôi không phải là người lấy oán báo ân đâu”.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Có phải là lấy oán báo ân hay không thì tôi không biết nhưng tôi hiểu câu có thù tất báo”.
“Á?”, Tùng Thảo Giác càng thấy khó hiểu hơn.
Bạch Diệc Phi lúc này cũng có thời gian rảnh nói nhiều với ông ta: “Đợi sau khi ông ra khỏi đây thì tìm một nơi ẩn trốn đi. Hiện giờ ông không còn là ông ba của nhà họ Tùng nữa, hơn nữa ba phòng của các người đều bị niêm phong rồi”.
Nghe thấy lời này thì sắc mặt Tùng Thảo Giác nghiêm nghị hẳn, lộ ra biểu cảm phẫn nộ.
Đúng lúc này, Tùng Lệ Nhã đột nhiên hỏi: “Nếu ba phòng đã không còn thì anh tại sao lại cứu chúng tôi?”
Bạch Diệc Phi đáp: “Bởi vì tôi là bạn của Trường Tiễu”.
“Anh Trường Tiễu về rồi sao?”, Tùng Lệ Nhã nghe thấy lời này thì vô cùng kích động.
Tùng Thảo Giác nhìn Tùng Lệ Nhã đang kích động thì lắc đầu thở dài.
Mặc dù Bạch Diệc Phi có rất nhiều lời muốn hỏi Tùng Thảo Giác nhưng ở đây không tiện.