Chương 601: Giúp đỡ bà chủ quán
Một nhân viên phục vụ chạy đến, kinh ngạc nhìn Chung Ngọc Đình đang xắn tay áo định tự mình nấu ăn: “Bà chủ, cô…”.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau giúp tôi chuẩn bị thực phẩm đi”.
Trong căn bếp khá rộng, chỉ có mỗi một nhân viên phục vụ và bà chủ quán đang vô cùng bận rộn, hơn nữa cả hai còn đều là người mới, không có kinh nghiệm nấu nướng.
Đám đầu bếp đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào đều cười cợt.
“Không phải cứng lắm sao?”
“Đều do cô ta tự chuốc lấy cả, nhìn cô ta bận tối mắt tối mũi kìa, buồn cười quá!”
"Tôi dám đảm bảo, không quá 10 phút nữa, bà chủ chắc chắn sẽ phải gọi điện cho sư phụ của chúng ta, sau đó sẽ năn nỉ sư phụ quay về”.
“Đúng vậy, lúc đó sư phụ nhớ đừng có mềm lòng đấy!”
"Cần phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ, sau này để xem cô ta còn dám đuổi chúng ta đi nữa không!”
Bọn họ đều chắc chắn rằng Chung Ngọc Đình sẽ phải mời họ quay trở lại làm việc.
Đầu bếp béo lạnh lùng cười nói: “Nếu như cô ta gọi điện thoại xin tôi quay về, trừ phi trả gấp đôi lương cho tôi, nếu không, cô ta có quỳ ở trước mặt ông đây, thì ông cũng thèm vào để ý đến cô ta”.
Có người đột nhiên nói: "Ngộ nhỡ cô ấy đồng ý ngủ với anh thì sao?”
Lời vừa dứt, đầu bếp béo bắt đầu cười gian.
...
Trong phòng bếp, Lý Tuyết nhìn bà chủ quán và nhân viên phục vụ bận rộn tối mắt, không khỏi lườm Bạch Diệc Phi một cái, giờ đuổi hết đám đầu bếp kia đi không khỏi có chút tắc trách.
Bạch Diệc Phi sờ sờ chóp mũi, cười nhìn Lý Tuyết: "Bà xã, em tìm chỗ nào ngồi xuống đợi anh một chút”.
Lý Tuyết hơi khựng lại: "Anh muốn làm gì?"
Bạch Diệc Phi cũng xắn tay áo lên: "Cho bà xã được thưởng thức phong thái của anh!”
Lúc này, nhân viên phục vụ phụ trách gọi món cầm một tờ order bước vào trong bếp.
Chung Ngọc Đình cầm lấy tờ order liếc qua một cái mới gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc trước đi”.
Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Chung Ngọc Đình chuẩn bị mở bếp bắt đầu xào nấu, còn quay ra nói với người phụ bếp bên cạnh nói: “Tiểu Trương, thịt dê thái miếng rồi băm nhỏ hành gừng tỏi”.
"Ồ"
Tiểu Trương đáp lời sau đó mở tủ lạnh ra, tiếp đó khuôn mặt ngỡ ngàng: “Cái nào là thịt bò? Cái nào là thịt dê vậy?”
Bản thân Chung Ngọc Đình còn không biết phải mở bếp thế nào, làm sao mà giúp cậu ta được.
Đám đầu bếp đứng ngoài cửa sổ nhìn vào cười rất đắc ý, đều đứng đó cười nhạo.
Lúc này, Bạch Diệc Phi đi đến phía trước mặt Chung Ngọc Đình, vỗ vỗ lên vai cô ta: “Cô tránh ra, để tôi”.
Chung Ngọc Đình sửng sốt, liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái sau đó tiếp tục mở bếp: “Bố tôi đã mất rồi, các người không cần đến tìm tôi nữa, mau đi đi”.
Bạch Diệc Phi chẳng hề để tâm câu nói này, anh nhìn chằm chằm động tác của cô ta cảm thấy cạn lời: “Cô phải mở quạt gió trước nếu không sẽ không châm lửa được”.
Chung Ngọc Đình dừng lại sau đó nhấn vào nút tắt mở để bật quạt gió lên.
Nhưng Bạch Diệc Phi nhìn thấy cách mà cô ta vặn mở quạt gió thì giật mình kinh hãi, sau đó đúng vào lúc mà Chung Ngọc Đình châm lửa lên liền vội vào kéo mạnh cánh tay cô ta lôi về phía sau.
"Phừng!"
Một ngọn lửa bùng mạnh lên, nếu như vừa rồi Bạch Diệc Phi không kéo vội cô ta thì có lẽ ngọn lửa đã cháy lên quần áo cô ta rồi.
"Aaa!"
Chung Ngọc Đình hét toáng lên rồi sợ hãi ngồi thụp xuống đất.
Bên ngoài cửa sổ truyền đến một tràng tiếng cười lạnh lùng: “Ha ha…”.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh đang chọn thịt cũng bị làm cho giật mình sợ hãi, trượt chân ngã ngồi trên đất.
"Aaa!"
"Haha...".
Tiếng cười giễu cợt của đám đầu bếp lại càng thêm trắng trợn.
Bạch Diệc Phi trông thấy cảnh này không khỏi lắc đầu thở dài.
Cho dù đã từng nhìn người khác nấu ăn nhưng mà đến khi thực sự bắt tay vào làm thì vẫn có một chút chi tiết không thể nắm bắt được, hơn nữa cảm xúc của Chung Ngọc Đình bây giờ vừa hốt hoảng lại bối rối, làm sao mà làm tốt được?
Bạch Diệc Phi thấy Chung Ngọc Đình không sao bèn bước vội đến chỗ quạt gió điều chỉnh nhỏ lại.
Sau đó Bạch Diệc Phi xoay người mang theo khí thế không giận tự uy nói: “Dán tờ order lên tường đi”.
Chung Ngọc Đình ngẩn ra, đợi đến kho hoàn hồn thì Bạch Diệc Phi đã rất thành thạo bắt đầu đun nóng dầu.
Bạch Diệc Phi tập trung nhìn vào nồi, miệng thì nói với Từ Lãng: “Anh Lãng, thái lát thịt dê, to cỡ hai đốt ngón tay, băm nhỏ hành gừng tỏi”.
Lời vừa dứt, Từ Lãng mở tủ lạnh lấy ra một miếng thịt dê, nghe theo lời dặn dò của Bạch Diệc Phi, lấy thanh đao của mình ra.
"Xoạt xoạt!"
Miếng thịt dê được thái vô cùng đều tay, rơi xuống tấm thớt.
Trông thấy cảnh này, mặt của Chung Ngọc Đình và nhân viên phục vụ đều lập tức dại ra.
Gương mặt đám đầu bếp ngoài cửa sổ cũng thộn ra, miệng người nào người nấy há ra không khép lại được.
Từ Lãng đã chơi đao nhiều năm, đối với kinh nghiệm khống chế lực tay cầm đao khi cứa vào thịt có một loại cảm giác cực kỳ chính xác, lúc này đối với anh ta mà nói, quả thực là dễ như ăn kẹo.
Tiếp đến là hành gừng tỏi.
Bên này Bạch Diệc Phi đã bắt đầu cho thịt vào nồi, từ từ xào nấu.
Món đầu tiên là thịt dê kho tàu.
Bình thường món thịt dê kho tầu sẽ là từng miếng vuông, nhưng Bạch Diệc Phi lại thái lát miếng thịt, vừa tiết kiệm thời gian lại còn dễ dàng ngấm gia vị hơn.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói với Từ Lãng: “Cà rốt, thái miếng vuông”.
Từ Lãng lại đi cắt cà rốt.
Chung Ngọc Đình nhìn đến ngẩn cả người, từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghe bố mình nói, ông còn có một người bạn giỏi nấu ăn như vậy.
Nhìn cách Bạch Diệc Phi nấu ăn rất thành thạo, trông còn có vẻ giỏi hơn cả đám đầu bếp lúc trước nữa.
Nhân viên phục vụ cũng ngây ngẩn quan sát cảnh tượng này.
Lý Tuyết ngồi ở một bên, ánh mắt cô hơi sáng lên, cô biết Bạch Diệc Phi biết nấu ăn, nhưng theo như tình hình hiện tại, được tận mắt chứng kiến anh đứng bếp, dáng vẻ lại còn nghiêm túc như vậy, không hoảng không vội, có trật tự rõ ràng, khiến người ta không kiềm được mà sóng lòng xao động.
Lý Tuyết nghĩ: quả nhiên, đàn ông đẹp trai nhất là khi họ nghiêm túc làm việc!
Nếu anh ấy thực sự làm công việc này, ắt hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ thích anh ấy.
Đám đầu bếp ngoài cửa sổ lúc này hầu như không thể thốt được ra lời nữa, mắt tròn mắt dẹt nhìn chăm chăm vào trong bếp.
"Sư phụ, anh ta hình như…”.
"Im mồm!"
Chẳng bao lâu sau, Bạch Diệc Phi đã làm xong một đĩa thịt dê kho tàu, sau đó đặt lên trên mặt thớt nói: “Lên món!”
Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng đã hoàn hồn, vội vàng bưng đĩa thịt dê kho tàu chạy vội ra ngoài.
Chung Ngọc Đình cũng có phản ứng, dán tờ order lên trên tường, còn nói: “Món tiếp theo là canh nạm bò nấu nấm”.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn thực đơn rồi nói: "Đừng nấu theo thứ tự của tờ order, canh nấm cần có thời gian để xào mà nạm bò cũng cần phải hầm kỹ, chị chuẩn bị trước thực phẩm đi”.
"Món tiếp theo là gan ngỗng xào tỏi, món này nhanh, chuẩn bị thực phẩm trước đi”.
Chung Ngọc Đình nghe xong gật đầu, chạy đi chuẩn bị thực phẩm.
...
Hơn hai mươi phút thời gian, món ăn của ba bàn khách đều đã nấu xong.
Món cuối cùng do chính tay Chung Ngọc Đình bưng lên, khách hàng sau khi trông thấy thì không khỏi khen ngợi: “Bà chủ quán, quán này được quá nha, thế mà lại tìm được một đầu bếp giỏi như vậy, mấy món này nấu còn ngon hơn cả ở khách sạn năm sao nữa”.
"Bà chủ, có thể giới thiệu cho chúng tôi chút không?”
Chung Ngọc Đình hơi lúng túng, bởi vì không biết Bạch Diệc Phi có đồng ý hay không: “Cái này…”.
Người nọ thấy vậy bèn cười nói: “Tôi hiểu rồi, bà chủ hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn mở nhà hàng nên sẽ không cướp mất đầu bếp của cô đâu, nếu như cô ngại thì cũng không sao cả”.
Khách ở các bàn khác cũng khen ngợi đồ ăn tại quán của Chung Ngọc Đình không dứt, sau khi chứng kiến cảnh này, Chung Ngọc Đình âm thầm đưa ra một quyết định.
Cho nên, sau khi trở lại phòng bếp, Chung Ngọc Đình mới đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi cúi gập người: “Cảm ơn sư phụ đã giúp tôi lần này”.
Bạch Diệc Phi lập tức kéo cô ta lên: “Cô đừng khách sáo”.
"Không", Chung Ngọc Đình lắc đầu rồi nói tiếp: “Sư phụ, tôi có một thỉnh cầu”.