Chương 1019: Bác
“Mỗi lần để củng cố địa vị ở thành phố Minh, ông ta lại sai tôi đi lấy lòng trưởng lão của liên minh võ giả”.
“Mỗi lần bị sỉ nhục tôi lại hận không thể băm vằm ông ta”.
“Nhưng tôi thật sự không dám”.
“Cho đến khi anh đến”.
…
Những lời này khiến Bạch Diệc Phi dễ dàng đoán ra được cô ta là Y Vân.
Thực tế anh và Y Vân không quá thân quen, chỉ là lúc ở sòng bạc, cô ta đã nhắc nhở anh.
Lúc đánh nhau với Đại Công Tước, anh cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Y Vân với ông ta nhưng anh không ngờ nguyên nhân lại là như vậy.
Hóa ra những sỉ nhục không muốn nhớ lại mà Y Vân nói là như thế.
Nhưng Bạch Diệc Phi không phản ứng.
Bởi vì lúc này, anh hoàn toàn không còn sức để nói chuyện nữa.
Và cái chết của Tùng Lệ Tư cũng khiến trái tim anh thêm nặng nề.
Hơn nữa, cho dù anh an ủi Y Vân thì thế nào? Những chuyện đã qua cũng không thể vãn hồi, ngược lại sẽ khiến cô ta càng thêm tủi hổ.
Còn một vấn đề nữa là, anh biết lúc đó người của liên minh võ giả đã đến rồi.
Lúc này anh sống sót thế nào đây?
…
Không biết đã qua bao lâu, có người kéo rèm cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu lên người Bạch Diệc Phi.
Anh cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt nên vô thức cau mày.
Đúng lúc này, một giọng nói rất xa lạ vang lên: “Ây, anh tỉnh rồi!”
Bạch Diệc Phi như được cổ vũ mà chậm rãi mở mắt.
Anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước giường. Anh ta khoảng 20 tuổi, da rất đen.
Không cần nghĩ cũng biết đây là người của Nam Môn.
Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Cậu là ai?”
“Đây là đâu?”
Bởi vì nằm một chỗ quá lâu nên giọng của Bạch Diệc Phi có hơi khàn khàn.
Cậu thanh niên mừng rỡ: “Oa, sư phụ nói khả năng hồi phục của anh rất mạnh, quả nhiên là thật. Anh bị thương nặng như vậy mà vẫn sống được, đúng là thần kỳ”.
“À, phải rồi, anh đợi chút, tôi đi gọi người tới”.
Nói xong, cậu thanh niên phấn khích chạy ra ngoài.
Bạch Diệc Phi ngớ ra một lúc, sau đó mới chú ý đến lúc này anh dường như đang ở trong một phòng bệnh rất xa hoa.
Anh nhìn khắp nơi thì phát hiện trong phòng chỉ có mình anh.
“Cạch!”
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tiếp đó, một đám người ăn mặc quái dị bước vào, vây quanh giường bệnh.
“Sư đệ, cậu tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?”
“Sư đệ, cậu có đói không? Muốn ăn gì? Anh lập tức cho người làm!”
“Sư thúc có khát không? Muốn uống nước không?”
“Sư thúc…”
Bạch Diệc Phi sững sờ nhìn đám người.
Sư đệ, sư thúc cái gì?
Anh không quen ai trong đám người này cả!
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Bạch Diệc Phi, một người đàn ông trung niên đột nhiên bật thốt: “Đậu, chẳng lẽ đầu sư đệ bị thương rồi?”
Một người đẹp thân hình nóng bỏng nghe vậy thì lộ vẻ tiếc nuối, thở dài nói: “Ài, thật đáng tiếc, đẹp trai như vậy, lại còn trẻ thế mà bị ngu rồi!”
Đám người nghe vậy, vẻ vui mừng trên mặt cũng nhạt dần đi.
Bạch Diệc Phi hoàn hồn, nhìn đám người, hỏi: “Các người là ai?”
Nghe vậy, ai nấy cũng ngây ra.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Sư đệ, đầu cậu không bị thương chứ?”
“Tôi không quen các người”, Bạch Diệc Phi lộ vẻ đề phòng.
Thấy vậy, người đẹp cười xua tay: “Không sao, sau này sẽ quen”.
Bạch Diệc Phi vẫn ngơ ngác. Những người này đều thuộc Nam Môn, anh cũng chưa từng gặp, vậy mà họ lại gọi anh là sư đệ, sư thúc?
Lúc này, đột nhiên có một ông lão bước vào.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy ông ta thì kinh ngạc, dựng tóc gáy.
Ông lão này…
Là Mạnh Lâm?
Bạch Diệc Phi kinh ngạc nói: “Không phải ông đã chết rồi à?”
Những người khác thấy ông lão này thì lần lượt nhường đường, còn làm lễ.
“Sư phụ!”
“Sư tổ!”
Ông lão gật đầu với đám người, sau đó mới chậm rãi nói: “Mấy đứa đi ra đi”.
“Vâng!”
Đám người lục tục rời khỏi phòng.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy ông lão thì nổi da gà.
Nhưng ngay sau đó anh đã nhận ra.
Anh tận tay chôn Mạnh Lâm nên ông ta không thể còn sống được, mà Mạnh Lâm còn bị què chân nhưng người trước mặt này lại không như vậy.
Ông ta chỉ trông y hệt Mạnh Lâm mà thôi.
Ông lão chậm rãi nói: “Nếu cậu là đệ tử của Mạnh Lâm thì nên gọi tôi là bác”.
Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, bọn họ là anh em sinh đôi.
Nhưng…
“Sao bác biết tôi là đệ tử của Mạnh Lâm?”
Ông lão chắp tay sau lưng, mặc dù ông ta đứng khá chắc nhưng dáng người vẫn hơi khom xuống. Ông ta bình thản nói: “Nó chết rồi, phải không?”
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Ông lão đột nhiên thở dài, cười buồn: “Vậy thì đúng rồi”.
Bạch Diệc Phi lại không hiểu.
Ông lão nói tiếp: “Tôi là Mạnh Sâm, anh của Mạnh Lâm”.
“Nó ấy à, chỉ chăm chăm học võ, vì thế mà cả đời không lấy vợ sinh con”.
“Tôi nói với nó, sau này chết không có ai kế thừa thì khổ luyện còn có ý nghĩa gì?”
“Nó nói, trước khi nó chết sẽ nhận một đệ tử chân truyền, dạy hết võ học cả đời cho người đó”.
“Nó còn nói, sau khi nó chết tôi sẽ biết được đệ tử của nó là ai”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hiểu ra, trong lòng còn hơi rung động.
Anh không biết Mạnh Lâm đã sớm muốn truyền võ học cả đời cho mình, hay là việc gặp gỡ bên dòng sông chỉ là tình cờ?
Lúc này, Mạnh Sâm lại nói: “20 năm trước, nó vừa vào cảnh giới võ thần, sau đó gia nhận liên minh võ giả, đưa người đến đại lục phương Bắc, đánh nhau một trận với người bên các cậu”.
“Trong trận chiến đó, nó bị Tử Y đánh gãy chân, điều này là sỉ nhục với nó”.
“Nó cứ ôm điều đó trong lòng, ghi hận 20 năm”.
“Lúc trước, sau khi nó biết Tử Y ở đâu thì cho rằng mình có thể đánh một trận với cô ta, vì thế mặc kệ tôi ngăn cản, cứ cố chấp đi tìm Tử Y”.