Chương 554: Kẻ đứng phía sau
“Đợi đã”, Trương Hoa Bân kéo tay anh lại, nói: “Hay là cứ để đám Bạch Hổ đi đi?”
Bạch Diệc Phi từ chối: “Không được”.
Trương Hoa Bân lo lắng, nói: “Ngộ nhỡ anh không kìm được thì sao, bao nhiêu người vậy cơ mà”.
“Hơn nữa Liễu Chiêu Phong nhất định phải bắt sống, nếu không thì manh mối này sẽ bị cắt đứt”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này của Trương Hoa Bân thì do dự một giây, sau đó hất tay của Trương Hoa Bân ra, ngang nhiên bước lại.
Liễu Chiêu Phong đang xin lỗi Lý Tuyết, khi nhìn thấy Lý Tuyết có vẻ do dự thì gã định ra sức hơn nữa. Nhưng Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt, đá một cái gã bay ra ngoài.
“Bụp”, Liễu Chiêu Phong đập lên lan can rồi lại rơi trên boong tàu, có thể thấy cú ngã không nhẹ.
“Mẹ kiếp”, Liễu Chiêu Phong rống lên một tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì gã vô cùng sợ hãi, lập tức bò dậy, nói: “Bạch Diệc Phi! Sao anh lại ở đây? Anh đến kiểu gì?”
Liễu Chiêu Phong nói xong rồi định bỏ chạy nhưng Bạch Diệc Phi đâu cho gã cơ hội đó. Anh kéo gã quay lại rồi cho gã một cú đấm, sau đó ghì chặt trên đất.
Lúc này Lý Tuyết mới phản ứng lại, đẩy Bạch Diệc Phi ra rồi hét lớn: “Bạch Diệc Phi, anh làm cái gì vậy?”
Bạch Diệc Phi bị đẩy một cái, vừa uống thuốc vẫn chưa có tác dụng thì giờ đây đau đến mức toát hết mồ hôi. Nhưng anh vẫn nhẹ giọng nói với Lý Tuyết: “Vợ à, em tránh ra, lát nữa anh sẽ giải thích với em”.
Nhưng Lý Tuyết đâu có hiểu anh, hơn nữa chuyện xảy ra sáng nay càng khiến cô bất mãn với anh: “Bạch Diệc Phi! Anh đừng có gây sự nữa được không?”
“Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, anh đừng đến tìm em nữa, cũng đừng ra tay với những người bên cạnh em. Hôm nay Liễu Chiêu Phong đến để xin lỗi em”.
“Anh không được đánh anh ta”.
Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được vết thương sau lưng anh đang chảy máu nhưng anh vẫn cố chịu đau, nói: “Vợ à, em hiểu nhầm rồi, không phải anh…”.
Sự việc bên này thu hút sự chú ý của những người khác, họ đều nhìn lại. Có người sau khi nhìn thấy thì chạy vào khoang thuyền, có người thì đi lên. Đó là hai người mặc bộ vest đen, chắc là vệ sĩ trên thuyền.
“Thưa anh, xin anh bình tĩnh, không được gây chuyện trên thuyền”, hai người đang định giơ tay ra ngăn Bạch Diệc Phi lại nhưng đã bị một người từ phía sau ấn chặt vai xuống.
Vừa quay người lại thì nhìn thấy Bạch Hổ vóc dáng cao to vạm vỡ. Bạch Hổ mỗi người một tay rồi ném người ra ngoài.
“Phụp!”
“Cheng!”
Liên tiếp hai âm thanh vang lên, một tiếng là tiếng ngã trên đất, còn một tiếng là dao của một người rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu vang giòn.
Nhưng vì những người xung quanh thì thầm to nhỏ nên âm thanh kia không rõ cho lắm. Hơn nữa người này bị Bạch Hổ chặn lại nên Lý Tuyết không nhìn thấy.
Nhưng Lý Tuyết vẫn giận Bạch Diệc Phi, hỏi: “Bạch Diệc Phi! Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Có phải anh định đánh hết những người ở bên cạnh em không?”
“Trước đây người khác nói với em anh là kẻ bạo lực nhưng em không tin, giờ thì em tin rồi”.
Bạch Diệc Phi biết là Lý Tuyết không hiểu rõ tình hình nhưng anh cũng không giải thích nhiều. Anh chỉ nói với cô: “Vợ à, em tránh ra, lúc về anh sẽ giải thích với em”.
Lý Tuyết đứng chắn trước mặt Liễu Chiêu Phong, nói: “Em không tránh”.
Bạch Diệc Phi muốn bảo vệ Lý Tuyết nhưng đâu phải là cô không muốn bảo vệ anh?
Trên boong tàu bao nhiêu người nhìn, nếu như Bạch Diệc Phi thật sự đánh chết Liễu Chiêu Phong thì anh chắc chắn không thoát tội được. Nhưng đây chỉ là Lý Tuyết nghĩ mình đang muốn tốt cho Bạch Diệc Phi.
Trong lúc hai người đang giằng co, Liễu Chiêu Phong đột nhiên nắm chặt tay Lý Tuyết. Gã từ trong ngực lấy ra một con dao rồi kề trên cổ cô.
“Bạch Diệc Phi! Mẹ kiếp, mày đúng là oan hồn không tan nhỉ”.
Bạch Diệc Phi kinh hãi, con ngươi như co lại, nói: “Bỏ cô ấy ra”.
Những người có mặt ở đây đều kinh hãi hô lên, ai nấy đều lùi về sau.
Liễu Chiêu Phong khống chế Lý Tuyết, phẫn nộ nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Bạch Diệc Phi! Mẹ kiếp, tốt nhất là mày đừng có manh động, nếu không thì con dao của tao không biết nói đâu”.
Thấy Bạch Diệc Phi không nhúc nhích, những người xung quanh cũng thế, còn những người đứng hóng chuyện thì càng kinh ngạc hơn.
Bạch Diệc Phi nắm chặt nắm đấm, sốt ruột nhìn gã: “Mày muốn thế nào mới chịu thả cô ấy ra?”
Vết thương của Bạch Diệc Phi đang hành hạ anh, miệng thì không ngừng run rẩy, mặt không sắc máu nhưng anh vẫn cố trấn tĩnh, anh không muốn để Liễu Chiêu Phong nhìn thấy.
Nhưng Liễu Chiêu Phong đã nhìn thấy hết rồi: “Ha ha… Bạch Diệc Phi! Tao đúng là phục mày thật. Bị người ta đâm cho một dao mà vẫn không chết. Giờ vẫn đứng được ở đây. Nhưng tao thấy mày sắp không trụ được nữa rồi”.
Lý Tuyết sau khi nghe thấy lời này thì nhìn Bạch Diệc Phi. Cô thấy mặt anh không còn giọt máu, miệng thì run rẩy, sống lưng thì không còn duỗi thẳng được như xưa. Rõ ràng là anh bị thương rất nặng, còn ban nãy cô lại không phát hiện ra.
Lý Tuyết thấy lòng đau như cắt và cũng không hối hận vô cùng.
Đúng lúc này phía sau Liễu Chiêu Phong xuất hiện một bóng đen. Bóng đó nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay Liễu Chiêu Phong rồi dùng tay đánh rơi con dao của gã, cuối cùng lại đá gã một cái.
Liễu Chiêu Phong hoàn toàn không thể ngờ trường hợp này lại xảy ra. Gã bị đá nên lùi lại về sau mấy bước, lúc này Lý Tuyết cũng thoát được sự khống chế của gã.
Người đó… Chính là Từ Lãng!
Cũng phải thôi, Từ Lãng là sát thủ, sở trường của Từ Lãng chính là ngụy trang và đánh úp.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết được an toàn nên cố chịu đau rồi đi về phía Liễu Chiêu Phong. Anh giơ chân lên đá gã sấp mặt trên đất, sau đó dùng tay bóp chặt cổ gã, một tay khác thì nhặt con dao trên đất.
“Đừng…”, Lý Tuyết kinh hãi hô lên. Cô chưa từng nhìn thấy Bạch Diệc Phi giết người, lúc này cô thật sự thấy sợ hãi.
Tất nhiên, cũng không phải chỉ sợ dáng vẻ giết người của Bạch Diệc Phi mà cô còn sợ bao nhiêu người nhìn thấy, Bạch Diệc Phi giết người thì sẽ lại bị bắt đến đồn cảnh sát mất.
Trương Hoa Bân cũng hét theo: “Dừng tay, không được giết hắn”.
Liễu Chiêu Phong là manh mối duy nhất, nếu giết gã thì manh mối sẽ đứt.
Bạch Diệc Phi giơ dao lên nhưng lúc này lại dừng.
Liễu Chiêu Phong thấy Bạch Diệc Phi chần chừ thì đắc ý, cười nói: “Nào, có bản lĩnh thì giết tao đi”.
“Bao nhiêu người nhìn kìa, mày mà giết tao thì mày cũng chết theo đấy”.
“Bạch Diệc Phi! Mày không dám giết tao à?”
“Mày vẫn còn phải từ chỗ tao để biết một vài bí mật nữa, mày sẽ không giết tao đâu, ha ha…”.
Bạch Diệc Phi chau mày, hỏi: “Nói xong chưa?”
“Chưa, vẫn chưa xong”, Liễu Chiêu Phong hai mắt trợn trừng nói: “Có biết người đứng sau tao là ai không?”
“Đừng nói là hiện giờ mày không dám giết tao, kể cả mày dám thì sau khi biết người phía sau tao là ai thì mày cũng không dám”.
“Bởi vì, người đứng sau tao là…”.
“Hiệp hội thương mại thủ đô”, bốn chữ cuối cùng Liễu Chiêu Phong không hề nói ra nhưng gã vẫn dùng khẩu hình miệng để nói với Bạch Diệc Phi nên chỉ có Bạch Diệc Phi nhìn thấy.
Khi Liễu Chiêu Phong thấy Bạch Diệc Phi nhìn thấy rồi thì càng đắc ý.
Hiệp hội thương mại thủ đô, đến bốn gia tộc lớn cũng phải kiêng kị, huống hồ là một Bạch Diệc Phi nhỏ bé?
“Có thể buông tay ra được chưa?”, Liễu Chiêu Phong đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi, miệng thì cười nói: “Ông đây nói cho mày biết, đừng nói là giết tao mà kể cả đánh tao, mày cũng không dám đâu”.
Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Chiêu Phong, gió biển thổi vài sợi tóc trước mặt khiến anh chớp chớp mắt.
Anh rất kinh ngạc, thật sự không thể ngờ hậu thuẫn của Liễu Chiêu Phong lại là hiệp hội thương mại thủ đô.
Còn nhớ trước đây gã nói, người chống lưng cho gã là Bạch Khiếu. Nhưng hóa ra không phải là vậy!
Xem ra, chuyện này không hề đơn giản như mình tưởng, Liễu Chiêu Phong cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lúc này, trong đầu Bạch Diệc Phi hiện lên nhiều suy đoán. Nhưng tất cả đều không đủ để anh thay đổi suy nghĩ của mình.