Chương 284: Hoa nhài cắm bãi cứt trâu
Tô Đại Lưu nhất thời không nói nên lời, gương mặt ông ta bỏng rát. Nhưng trong lòng lại không cam tâm, ông ta nói với Lý Tuyết: “Cô nghe cậu ta nói rồi chứ, cậu ta nói cô là đã có chồng, cậu ta đang định chiếm hời của cô đó!”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì cười lạnh một tiếng, anh nhìn về phía Lý Tuyết.
Lý Tuyết hết nhìn Tô Đại Lưu rồi lại nhìn sang Bạch Diệc Phi, gương mặt cô đỏ ửng, cô cúi đầu nói: “Anh ấy… anh ấy thật sự là…là…chồng …tôi…”
Cái gì?
Không chỉ Tô Đại Lưu mà cả những người xung quanh nghe thấy đều trợn tròn mắt.
Tô Đại Lưu càng ngạc nhiên hơn, ông ta không thể tin nổi.
Một thằng khố rách áo ôm lại lấy được cô vợ xinh đẹp như thế này, đây thực sự là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà!
Khóe miệng Bạch Diệc Phi khẽ nhếch lên, tâm trạng anh rất tốt, anh nói với Tô Đại Lưu: “Bây giờ chú có thể im miệng rồi chứ?”
Tô Đại Lưu nghe thấy nhưng vẫn không thèm để ý đến Bạch Diệc Phi, ông ta thẳng thừng quay đầu lại tựa lưng lên ghế nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tình huống này thật sự quá lúng túng. Mới bắt đầu ông ta đã đòi làm quen với Lý Tuyết ngay trước mặt chồng người người ta, như thế đã vô cùng lúng túng rồi. Sau đó Bạch Diệc Phi nói hai người họ là vợ chồng nhưng ông ta không tin, đã thế còn chủ động nói đủ thứ khiêu khích chế giễu, kết quả thì mẹ nó chứ, người ta thật sự là vợ chồng.
Những người xung quanh hóng chuyện vừa xảy ra cố gắng nín cười.
Bạch Diệc Phi thấy ông ta cuối cùng cũng chịu ngậm miệng lại thì mới xoay người lại nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, sau này gặp phải mấy loại người như thế này thì cứ lơ đi là được”.
Lý Tuyết gật đầu đồng ý.
Tàu đi được gần nửa đường thì Bạch Diệc Phi lại đi vào nhà vệ sinh. Mà lần vào nhà vệ sinh này phải nói là buổi gặp gỡ vô cùng bất ngờ.
Bạch Diệc Phi vừa đi vào nhà vệ sinh, anh chuẩn bị đóng cửa lại thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một người đàn ông mặc áo sơ mi dài tay màu đen đang tiến vào, hình như người đó mới ngoài ba mươi tuổi. Anh vẫn chưa kịp phản ứng thì người đó đã nhanh chóng khóa cửa nhà vệ sinh lại.
Sau khi đi vào thì người đàn ông kia dựa lưng vào bên tường, một tay che bụng. Mà từ giữa các kẽ ngón tay có thể nhìn thấy vết máu lờ mờ.
Bạch Diệc Phi lập tức giật mình, anh vô cùng cảnh giác nhìn người đó.
Nhưng người đàn ông này không hề nhìn Bạch Diệc Phi, chỉ cúi đầu lạnh lùng nói: “Đừng lên tiếng, nếu không tôi sẽ giết chết cậu!”
Bạch Diệc Phi không lên tiếng, anh không phải kẻ ngu, nếu anh nói thêm câu nào nữa thì chắc chắn sẽ đi đời nhà ma?
Người đàn ông đó không nghe thấy Bạch Diệc Phi nói gì thì biết anh không dám lên tiếng, gã cởi quần áo của mình ra rồi dùng răng giữ lấy, sau đó lấy một con dao găm ra bắt đầu xử lý vết thương.
Bạch Diệc Phi cứ thế đứng một bên nhìn.
Mẹ nó chứ!
Không ngờ tên này lại dám chọc thẳng dao vào!
Mẹ nó chứ!
Tên này tự mình dùng dao lấy đạn ra!
Đừng nói là dùng dao khoét thịt của mình, ngay cả việc dùng dao rạch một vết trên tay thôi thì Bạch Diệc Phi đã thấy vô cùng đau đớn rồi, vậy mà tên này dám lấy dao khoét thịt.
Tên này cũng đủ cứng ghê.
Có câu nói ác độc với người khác thì chưa phải là ác độc, mà ác độc với chính mình mới thật sự là ác độc!
Trên trán người đàn ông chảy đầy mồ hôi, nhưng cả quá trình đều không kêu một tiếng nào, động tác trên tay cũng không dừng lại lấy một giây. Mấy phút sau một viên đạn đã được lấy ra.
Bạch Diệc Phi nuốt một ngụm nước bọt.
Những thứ như súng đạn lại xuất hiện ở đây, không biết người này đã làm gì trong tàu cao tốc này, rồi sau đó bị người ta cầm súng đuổi bắt, nên bây giờ mới phải trốn vào nhà vệ sinh.
Chờ một chút, những người cầm súng đuổi theo kia sẽ không đến tìm anh ta nữa chứ?
Nếu thế thì không phải anh cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?
Thời gian cứ thế trôi qua, người đàn ông kia sau khi lấy đạn ra thì tựa người lên bức tường đằng sau thở dốc.
Bởi vì vết thương trên bụng bị rạch ra nên máu chảy không ngừng.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng, anh nghĩ đến việc mình từng bị đánh nên đã mang theo thuốc cầm máu, vì thế anh mở miệng nói: “Anh à, tôi có thuốc cầm máu, anh có cần không?”
Gã đó nghe thấy thế thì trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cố gắng nhìn ra được gì đó từ trong mắt anh.
Không trách người đó cảnh giác như thế được. Bản thân đang bị thương, đến nhà vệ sinh thì gặp ngay phải anh, mà anh lại vừa khéo có thuốc cầm máu. Thật sự quá trùng hợp rồi!
Bạch Diệc Phi cũng hiểu rõ ý tứ của người đó, anh lập tức giơ hai tay lên nói: “Hai ngày trước tôi vừa bị đánh nên mới mang theo thuốc”.
Người đó nhìn Bạch Diệc Phi một chút: “Cho tôi xem chỗ cậu bị đánh”.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, nếu như không chịu cho người ta nhìn thì có vẻ không nói chuyện hẳn hoi được đâu.
Anh cởi áo ra rồi chỉ vào chỗ bầm tím trên người: “Nhìn thấy chưa?”
Người đàn ông nhìn trên người Bạch Diệc Phi không có chỗ nào lành lặn cả thì chịu tin tưởng anh, gã dùng giọng điệu ra lệnh với Bạch Diệc Phi: “Mau đem thuốc cho tôi!”
Bạch Diệc Phi mặc lại quần áo hẳn hoi rồi mới lấy thuốc trong túi quần ra đưa cho gã.
Người đó nhận lấy thuốc rồi mở ra, gã không suy nghĩ nhiều mà đổ thẳng lên miệng vết thương, Bạch Diệc Phi nhìn thôi cũng thấy đau, đúng là không tự bỏ tiền ra mua thì không biết tiếc.
Sau khi trải qua một trận giày vò thì máu từ vết thương gã cuối cùng cũng ngừng lại. May mà trong này có sẵn bồn rửa tay, gã rửa ráy sạch sẽ vết máu trên người xong thì mới nói với Bạch Diệc Phi: “Cảm ơn”.
Suốt cả quá trình Bạch Diệc Phi không hề nói gì, anh chỉ đứng quan sát gã. Nói chính xác hơn là đang suy nghĩ một số vấn đề.
Từ sau chuyện lần này thì Bạch Diệc Phi cũng ý thức được bản thân mình phải mạnh lên. Ngoài ra thì cũng không thể thiếu quyền thế và tiền bạc được. Anh nhất định phải có thế lực của riêng mình mới được.
Tập đoàn Hầu Tước dù sao cũng là của Bạch Vân Đằng, anh phải thành lập được thế lực của mình, như vậy mới có thể tạo thêm một lớp bảo vệ nữa.
Mà thế lực kiểu như thế không thể để cho bọn họ phát hiện ra, vậy nên anh nhất định phải nhờ một người mà tất cả mọi người không biết thay anh xây dựng thế lực này.
Người anh em hung ác trước mặt này chính là lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù Bạch Diệc Phi không hiểu rõ đối phương cho lắm, nhưng mà từ tình huống trước mắt có thể thấy đối phương rất mạnh. Có thể tự ra tay với chính mình, còn có thể cầm theo dao hành động bên trong tàu cao tốc, hai thứ này đã nói rõ tất cả.
“Không cần khách khí, anh còn cần giúp đỡ gì không?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Ví dụ như giúp anh tìm bác sĩ chẳng hạn?”
Người này cảnh giác nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”
Không có người nào lại vô duyên vô cớ đi giúp người khác cả, còn là người bị trúng đạn nữa.
Bạch Diệc Phi nhún vai: “Tôi chỉ muốn giúp anh một chút thôi”.
“Tôi không tin”, gã trả lời.
Khóe miệng Bạch Diệc Phi khẽ co rút: “Được thôi, vậy tôi đi ra đây, anh cứ ở đây đi!”
Nói xong thì Bạch Diệc Phi quay người, muốn mở cửa ra ngoài.
“Từ từ đã”.
Người đó gọi Bạch Diệc Phi lại: “Mau nói điều kiện của cậu đi”.
Bạch Diệc Phi quay lại: “Thật sự là không có điều kiện gì cả, cứ coi như làm việc tốt đi”.
Gã nghe thấy thế thì suy tư rất lâu, sau đó mới mở miệng: “Đưa tôi ra khỏi trạm tàu cao tốc này, sau đó tìm một vị bác sĩ đáng tin cậy cho tôi”.
“Được thôi”, Bạch Diệc Phi gật đầu đồng ý.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Có người bên trong không? Ở trong đấy hơn mười phút rồi đấy”.
Bạch Diệc Phi nhìn gã hung ác này, sau đó anh mở cửa: “Gấp gì chứ, không phải đang đi rồi đây sao?”
Bạch Diệc Phi bước bước ra ngoài trước, gã kia cũng nối gót ra ngoài theo.
Người gõ cửa chính là một người trẻ tuổi, người đó nhìn thấy cảnh này thì chớp mắt một cái, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi và gã kia cũng có vẻ mờ ám.