Chương 856: Chân tướng
Các thủy thủ còn lại đều khiếp sợ hít sâu một hơi.
Bạch Diệc Phi nhíu mày nhìn Liễu Chiêu Phong: "Mày luôn ở trên thuyền sao?"
"Đúng vậy!", Liễu Chiêu Phong cười một tiếng: "Nói đúng hơn là tao luôn ở bên cạnh mày".
Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Chiêu Phong, bây giờ trong lòng anh có chút không hiểu được gã.
Ban đầu họ trở thành thù địch cũng là vì Lý Tuyết, Liễu Chiêu Phong hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi cũng hết lần này đến lần khác đánh bại gã, suýt chút nữa còn giết gã.
Nhưng cuối cùng gã vẫn chạy được, phải một khoảng thời gian dài không nghe được bất cứ tin tức gì của gã.
Bạch Diệc Phi nhìn gã, anh lạnh giọng nói: "Bây giờ mày chủ động xuất hiện trước mặt tao, chẳng lẽ không sợ tao sẽ giết mày hả?"
Liễu Chiêu Phong nghe vậy nhưng vẻ mặt không hề có chút hoảng hốt nào, ngược lại còn khẽ mỉm cười nói: "Chẳng lẽ mày không tò mò, tại sao lúc tập đoàn Liễu Thị sụp đổ tao lại là người duy nhất có thể thoát thân sao?"
"Đồng thời, tao có thể đột nhiên xuất hiện, lại có thể đột nhiên biến mất, mà vẫn có thể nắm được thế lực của tổ chức nào đó".
"Còn nữa, chẳng lẽ mày không muốn biết tại sao mày rõ ràng có thể giết tao, nhưng cuối cùng vẫn không giết được sao?"
Bạch Diệc Phi sao không tò mò chứ?
Hơn nữa anh cũng đã từng cẩn thận suy nghĩ qua, nhưng bây giờ nhìn lại thì những thứ anh nghĩ đều sai cả.
Hôm nay nghe Liễu Chiêu Phong hỏi như vậy, Bạch Diệc Phi không khỏi suy đoán nói: "Mày được Lương Vĩ Siêu cứu sao?"
Nhưng Liễu Chiêu Phong lại lắc đầu một cái, rồi hỏi anh: "Mày có bao giờ nghĩ tại sao bây giờ tao lại xuất hiện trước mặt mày, còn phơi bày thân phận của mình không?"
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì vẻ mặt lập tức nghiêm lại.
Liễu Chiêu Phong mặc đồng phục thủy thủ, rõ ràng gã vẫn núp trong đó, nhưng Bạch Diệc Phi lại không hề phát hiện ra, như vậy khả năng che giấu của Liễu Chiêu Phong rất mạnh, thậm chí vượt qua cả Từ Lãng.
Nhưng theo hiểu biết của Bạch Diệc Phi, Liễu Chiêu Phong chỉ là một công tử nhà giàu, bản thân cũng không có thực lực, như vậy...
Liễu Chiêu Phong nhìn Bạch Diệc Phi rồi lộ ra một nụ cười độc ác, gã đi đến gần Bạch Diệc Phi nhỏ giọng nói: "Tao nói cho mày biết, nếu tao giết mày trên thuyền thì sẽ không có ai biết".
"Tao muốn để cho càng nhiều người tận mắt chứng kiến, người mà được mọi người trên thuyền này gọi là nhân vật quan trọng thần kỳ, sẽ bị Liễu Chiêu Phong tao giết chết!"
Bạch Diệc Phi thầm giật mình, không chỉ vì những gì gã nói, mà còn do khí thế của Liễu Chiêu Phong lúc này.
Giây phút này anh mới chợt nhận ra Liễu Chiêu Phong không phải không có thực lực như anh nghĩ, cũng không phải giống như mới học được vài ngày, mà là từ đầu đã che giấu thực lực của mình.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Như vậy cao thủ cấp một trốn ở thành phố Thiên Bắc thành thật sự là mày?"
Trước mia anh cho rằng cao thủ cấp một trốn ở thành phố Thiên Bắc là Lý Cường Đông, mà quả thực Lý Cường Đông cũng là một cao thủ cấp một, nhưng Lý Cường Đông vẫn luôn khiêm tốn, chỉ âm thầm bảo vệ Bạch Diệc Phi mà thôi.
Ngoài Lý Cường Đông, còn có một cao thủ cấp một khác phải bảo vệ người thành phố Thiên Bắc, chính là Liễu Chiêu Phong.
Chuyện này khiến Bạch Diệc Phi có chút khiếp sợ, vốn cho rằng gã chỉ là một tên công tử nhà giàu, không ngờ lại là cao thủ cấp một bảo vệ thành phố Thiên Bắc!
Liễu Chiêu Phong nhìn Bạch Diệc Phi, khẽ mỉm cười: "Hai năm nay tao vẫn luôn đợi mày, chờ mày trở thành một người có thể địch lại tao".
"Bây giờ mày đã đánh bại Đạo Trưởng, tao nghĩ mày cũng có tư cách trở thành kẻ thù của tao rồi".
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn rất nghi ngờ: "Tại sao?"
Nếu gã là một cao thủ cấp một, vậy tại sao lần trước lại chịu để anh đánh bại, thậm chí suýt chút nữa còn bị anh giết?
Nếu gã đã không thích anh, với thực lực cao thủ cấp một của gã, gã có thể giết Bạch Diệc Phi bất cứ lúc nào, tại sao còn muốn chờ Bạch Diệc Phi mạnh hơn chứ?
Nhưng vừa mới hỏi một câu thì Liễu Chiêu Phong chợt giận dữ trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi, lửa giận trong mắt gã giống như muốn thiêu cháy Bạch Diệc Phi.
"Tại sao hả?", Liễu Chiêu Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy lửa giận còn xen lẫn vẻ oán hận: "Con mẹ nó đều là vì cái mạng mày!"
"Mày vừa sinh ra đã được chọn là một trong những ứng cử viên, còn tao, con mẹ nó chỉ là viên đá lót đường cho mày mạnh lên!"
"Dựa vào cái gì chứ? Tao đã hỏi qua sư phụ, tại sao lại muốn tao trở thành viên đá lót đường cho mày? Tao kém hơn mày chỗ nào? Tao có thiên phú như thế, tại sao phải trở thành lốp xe dự phòng cho mày?"
"Sư phụ nói chờ mày mạnh lên thì sẽ hiểu".
"Con mẹ nó, đúng là nói bậy!"
"Ông đây không hiểu! Con mẹ nó cũng không nghĩ ra!"
Liễu Chiêu Phong hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút dữ tợn nói: "Nếu bây giờ mày đã có thể đánh bại Đạo Trưởng, vậy cũng không cần viên đá lót đường là tao nữa rồi!"
"Cho nên tao không cần phải đợi mày mạnh thêm nữa, giết mày xong thì tao cũng có thể trở thành người được đề cử rồi!"
"Bạch Diệc Phi, chúng ta đã được định trước là kẻ thù".
"Đã được định trước là mày chết tao sống!"
"Tao phải để cho sư phụ biết, tao mới là lựa chọn chính xác nhất!"
Bạch Diệc Phi bị những lời này của Liễu Chiêu Phong làm cho chấn động.
Liễu Chiêu Phong đã tiết lộ quá nhiều tin tức, điều này khiến cho Bạch Diệc Phi nhất thời không thể suy nghĩ được.
Nhưng Liễu Chiêu Phong nhắc đến sư phụ của gã, lại dính đến người được đề cử của kho vàng, từ lời của gã có thể đoán được, sư phụ của Liễu Chiêu Phong không phải Tử Y mà là Tân Thu.
Tử Y và Tân Thu luôn tranh đoạt vị trí người bảo vệ kho vàng đầu tiên, cũng chính là thứ mà bọn họ gọi là bàn cờ.
Bạch Diệc Phi nhớ lại ngày hôm đó ở trên thuyền, lúc anh suýt chút nữa giết được Liễu Chiêu Phong, lúc ấy Kỳ Kỳ cũng ở đó, nhưng lại không phát hiện được năng lực che giấu của Liễu Chiêu Phong, điều này chứng tỏ thực lực Liễu Chiêu Phong mạnh hơn Kỳ Kỳ.
Thậm chí thực lực gã còn mạnh hơn cả Đạo Trưởng!
Nhưng với thực lực mạnh như vậy vẫn không được chọn là một trong những ứng viên, vậy tiêu chí để trở thành ứng viên của kho vàng là gì?
Trong đó vẫn còn rất nhiều thứ Bạch Diệc Phàm tạm thời không thể hiểu được, điều duy nhất anh hiểu, là bây giờ Liễu Chiêu Phong xuất hiện trước mặt anh là vì muốn giết anh, chuyện này cũng đã được sự đồng ý của sư phụ gã.
Nói cách khác, trước đây sư phụ của Liễu Chiêu Phong đã nhờ Liễu Chiêu Phong giúp Bạch Diệc Phi mạnh lên, làm viên đá lót đường cho Bạch Diệc Phi, đến khi Bạch Diệc Phi có thể đánh bại Đạo Trưởng, thì viên đá lót đường Liễu Chiêu Phong cũng sẽ hết tác dụng.
Cho nên gã không cần quan tâm những thứ khác nữa, có thể quang minh chính đại đến tìm Bạch Diệc Phi, thậm chí còn có thể cướp đi thân phận người được chọn của kho vàng đầu tiên.
Bạch Diệc Phi hơi bình tĩnh lại, anh nhìn Liễu Chiêu Phong hỏi: "Như vậy bây giờ mày muốn đánh nhau sao?"
"Nhất định phải đánh", Liễu Chiêu Phong hừ một tiếng.
Bạch Diệc Phi gật đầu một cái, sau đó hỏi: "Trước khi đánh có thể có tao biết người được chọn khác là ai không?"
Liễu Chiêu Phong cười lạnh một tiếng rồi nói: "Chỉ cần mày có thể đánh bại tao, tao sẽ cho mày biết, nhưng tao có thể tiết lộ trước cho mày một chút, người đó là một phụ nữ".
Bạch Diệc Phi bị Liễu Chiêu Phong gợi lên lòng hiếu kỳ, anh tò mò người đó là ai, đồng thời cũng tò mò tiêu chuẩn người được chọn là gì?
...
Dưới sự hộ tống của mấy chiếc xe sang trọng, Bồ Khánh cùng vợ anh ta dẫn đứa bé cùng đi vào tòa Phi Tuyết.
Bồ Khánh rất thấp thỏm, ngay cả Đình Đình vợ anh ta cũng có chút thấp thỏm, cô ta xuất thân cũng không tệ, nhưng lúc này cô ta cảm thấy giữa người giàu với nhau vẫn có chênh lệch.
Hơn nữa cô ta đã bỏ trốn cùng Bồ Khánh, trải qua mấy năm sống nghèo khổ trên biển, còn sinh cho người đàn ông này một đứa bé, là một người phụ nữ, cô ta vẫn có chút không cam lòng.
Bởi tính cách của cô ta như vậy nên mới không dám thể hiện những tủi thân và không cam lòng của mình ra ngoài, bởi đây là con đường cô ta đã chọn, cô ta không có tư cách oán trách.
Ban đầu cô ta cho rằng có thể cùng Bồ Khánh sống như vậy đến hết đời, nhưng bây giờ dường như lại xuất hiện vẻ mong đợi, sự tủi thân và oán trách vô hình.
Bên cạnh họ là Trương Vinh, Trương Vinh dẫn bọn họ đi thẳng vào phòng làm việc của chủ tịch.
Phòng làm việc của chủ tịch chiếm hơn nửa tầng lầu, còn có hai cửa sổ sát đất có thể nhìn xuống thành phố, phía sau bàn làm việc sang trọng có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào máy tính.
Trương Vinh gõ cửa, sau đó dẫn bọn họ vào, cùng lúc đó người đàn ông ngồi ở sau bàn làm việc cũng ngẩng đầu lên.
Bồ Khánh và người đàn ông đều ngây người.
"Vương Lâu?"
"Bồ Khánh?"
Hai người cùng gọi tên của đối phương.
Đầu Bồ Khánh nổ ầm một tiếng, đột nhiên nhớ lại một câu của Bạch Diệc Phi.
Chờ gặp được người thì sẽ biết.
Quả nhiên vừa gặp đã nhận được ra, nhận ra người trước mặt này là bạn thời đại học cùng trường, Vương Lâu.
Bồ Khánh đột nhiên chạy ra cửa, muốn xác định mấy chữ viết ngoài phòng làm việc của chủ tịch rồi mới quay lại, đồng thời trong mắt còn mang vẻ khiếp sợ khó giấu.
Ngược lại Vương Lâu cũng không khiếp sợ, chỉ có chút kinh ngạc và nghi ngờ: "Đây là tình huống gì vậy?"