Chương 557: Ấm ức không thôi
Bạch Diệc Phi rất bực mình, nếu như cô ta thực sự là một đứa trẻ thì đứa trẻ này cần phải được dạy dỗ lại cho cẩn thận: “Cô có tin tôi sẽ đánh chết cô không?”
“Không tin, cho dù anh không bị thương thì cũng chưa chắc đã đánh lại được tôi, anh quá kém!”, Kỳ Kỳ lắc lắc ngón tay.
Bạch Diệc Phi: "...".
Sức mạnh kém là thiếu sót không thể bù đắp.
Bạch Diệc Phi quay đầu đi chỗ khác, anh nhìn thấy du thuyền này là loại tự động lái, đã được cài đặt sẵn lộ trình.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi đưa tay dò tìm điện thoại di động của mình, vẫn còn!
Kỳ Kỳ chú ý tới động tác của Bạch Diệc Phi, cười nói: "Muốn gọi điện thoại cầu cứu à?”
Bạch Diệc Phi không trả lời mà lấy điện thoại di động ra.
Kỳ Kỳ lại nói: "Vô dụng thôi".
“Tại sao?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi.
Kỳ Kỳ rất nghiêm túc trả lời anh: "Bởi vì điện thoại của anh rơi xuống biển rồi!"
Bạch Diệc Phi xuỳ một tiếng: "Điện thoại của tôi ở đây, sao lại...".
Nói được một nửa, Bạch Diệc Phi đột nhiên phản ứng lại muốn cất điện thoại đi thì bỗng trông thấy bóng của Kỳ Kỳ loé lên, trong nháy mắt điện thoại của Bạch Diệc Phi đã nằm trong tay Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cười khẽ vươn tay đang cầm điện thoại ra bên ngoài du thuyền, thả lỏng tay: “Bây giờ không phải là đã rơi xuống biển rồi hay sao?”
Bạch Diệc Phi giật mình, chẳng quan tâm đến vết thương trên người mình vội vàng nhảy qua cướp điện thoại lại nhưng mà anh vẫn chậm một bước.
Chỉ nghe “Tõm” một tiếng, điện thoại rơi vào trong nước biển.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì bất chấp mọi thứ xông lên: “Con mẹ nó! Ông đây liều mạng với cô!”
"Rầm!"
Kỳ Kỳ đá Bạch Diệc Phi văng ra ngoài, còn cố tính đá trúng chỗ vết thương của Bạch Diệc Phi.
“Mẹ kiếp!"
Bạch Diệc Phi ôm chặt vết thương, đau đến nỗi khuôn mặt của anh nhăn hết cả lại.
Kỳ Kỳ bước qua, cô ta đi chân trần, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn nà dẫm lên vết thương trên người Bạch Diệc Phi cảnh cáo: “Tôi khuyên anh nên bình tĩnh lại, cũng đừng có ý đồ gì với tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì tức đến nỗi quên luôn cả vết thương trên người: “Con mẹ nó, tôi không phải là bị cô làm cho tức điên lên à!”
"Lại còn có ý đồ với cô!"
"Ông đây cũng không bị mù! Cái loại nhìn như cây giá đỗ như cô thì con mẹ nó ai thèm để ý đến? Lưu Hiểu Anh và Long Linh Linh còn hơn cô nhiều, càng đừng nói đến vợ của tôi nữa, cái loại nhà cô ai thèm có ý đồ chứ?”
Kỳ Kỳ nghe xong lập tức đen xì mặt.
Ngay sau đó chân cô ta dùng sức di lên chỗ vết thương của anh.
"Hừ…”.
Bạch Diệc Phi hự một tiếng, cơn đau này đau đến mức khiến cho anh suýt chút nữa ngất xỉu.
Chân Kỳ Kỳ vẫn còn đạp trên vết thương của anh, lạnh lùng nói: "Nếu anh dám nói xấu tôi thêm một câu nào nữa, tôi sẽ dùng chân đạp nát vết thương của anh rồi dùng nước biển ngâm vào đó”.
Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này thì trong lòng âm thầm rủa xả: mẹ nó chứ, độc nhất là lòng dạ đàn bà quả không sai.
Nhưng anh hùng không việc gì phải chịu thiệt thòi trước mắt, nên anh thức thời không nói gì nữa.
Kỳ Kỳ hừ lạnh, cầm bình nước trên đất lên, đi sang bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục chơi điện tử.
Bạch Diệc Phi nằm xuống, dùng khoé mắt quan sát Kỳ Kỳ, trong lòng âm thầm nói: ông đây sớm muộn gì cũng sẽ chặt đứt cái chân của cô!
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, hai người không ai nói với nhau câu nào.
Bạch Diệc Phi cũng không hỏi thêm gì nữa bởi vì có hỏi cũng chẳng hỏi được gì, Kỳ Kỳ rõ ràng là có mục đích của mình nhưng sống chết không chịu nói, mà anh cũng không đoán được rốt cuộc Kỳ Kỳ có mục đích gì.
Nhưng bởi vì cô ta không giết anh ngay từ đầu cho nên sau này hẳn là cũng sẽ không giết anh, như vậy thì tạm thời anh vẫn đang an toàn.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng quan tâm nữa, dù gì thì bọn họ cũng đang ở trên biển, cho dù anh có muốn trốn cũng không trốn được, để xem rốt cuộc là cô ta muốn làm cái gì.
...
Sau nửa ngày, Bạch Diệc Phi rốt cuộc cũng quen dần với hoàn cảnh, cũng hiểu được bản thân mình đang đi đâu.
Bởi vì không có điện thoại di động, anh không biết bây giờ là lúc nào, chỉ có thể nhìn vào cái bóng của mình đang chiếu trên mặt đất để phán đoán ra được đại khái lúc này là khoảng hai giờ chiều.
Mà cách bọn họ không xa xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo mặc dù nhìn có vẻ không xa, nhưng trên thực tế du thuyền của bọn họ phải đi thêm khoảng một tiếng nữa mới đến được bờ.
Môi trường trên đảo rất tốt, thảm thực vật ở nơi này vẫn còn rất nguyên sơ.
Bãi biển rất trắng, còn có cả vỏ sò.
Du thuyền tiến thẳng vào bờ.
Sau khi xuống thuyền, Bạch Diệc Phi thấy Kỳ Kỳ không quan tâm đến du thuyền này nữa nên không kiềm được hỏi: “Thuyền làm thế nào? Mặc kệ à?”
Kỳ Kỳ kinh ngạc quay đầu nhìn lại: "Anh định vớt thuyền lên mang theo cùng à?"
Bạch Diệc Phi không nói nên lời: "Ý của tôi là, khi chúng ta quay về thì thuyền làm thế nào? Cứ vứt bừa ở trên bờ thế này à?”
Kỳ Kỳ khẽ cười: "Thế thì anh đẩy nó xuống đi!”
Bạch Diệc Phi khinh khỉnh: "Tôi còn đang bị thương, làm gì có sức”.
“Thế thì cứ để nó ở đây thôi”, Kỳ Kỳ thờ ơ nói.
Bạch Diệc Phi giật mình: "Chúng ta không về nữa sao?"
Kỳ Kỳ trợn trắng mắt một cái sau đó xoay người đi về phía bên trong đảo.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một lúc, bản thân anh vốn đang bị thương, ở trên hòn đảo không có người này nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm, mà Kỳ Kỳ kia võ nghệ bất phàm, đi theo cô ta chắc cũng không phải chịu thiệt.
Do vậy Bạch Diệc Phi liền đi theo.
Kỳ Kỳ không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Bạch Diệc Phi đi theo mình, cô ta nói: “Có không biết bao nhiêu người muốn được bước chân lên hòn đảo này, anh thì ngược lại, đã đến được đây rồi còn đòi về”.
“Hòn đảo này thế nào cơ?”, Bạch Diệc Phi hỏi: “Chẳng thấy một bóng người nào, đến đây làm cái gì?”
Kỳ Kỳ: "Đương nhiên là đào vàng!"
Bạch Diệc Phi không tin: "Ở đây có thể đào vàng?”
Kỳ Kỳ không nói nên lời, không muốn trả lời câu hỏi của anh.
...
Hai người cùng nhau đi thẳng về phía trước, đi rất xa còn trèo qua một quả núi.
Trên người Bạch Diệc Phi có thương tích cho nên đi rất chậm, bị Kỳ Kỳ bỏ xa lại phía sau, nhưng mà đi xa như vậy nên sức chịu đựng của Bạch Diệc Phi đã hết, anh dứt khoát ngồi thẳng xuống đường không đi nữa.
Anh mở áo của mình ra kiểm tra, phát hiện băng trắng quấn quanh người mình đã nhuốm máu đỏ, xem ra vết thương trên người lại rách ra rồi.
Kỳ Kỳ đi tới, trong tay cầm theo hai quả dừa, đưa cho Bạch Diệc Phi một quả.
Bạch Diệc Phi nhận lấy, uống một ngụm lớn, bực mình quát: "Đây rốt cuộc là cái chỗ quỷ gì? Rốt cuộc là tôi phải đi đâu?”
Kỳ Kỳ không trả lời câu hỏi của anh, mà quay ra nhìn trời thấy đã không còn sớm nữa bèn nói: "Vậy thì đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi!"
Bạch Diệc Phi tự mình ôm cục tức.
Kỳ Kỳ tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, từ từ thưởng thức quả dừa.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu?"
Kỳ Kỳ vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chơi điện tử vừa trả lời vấn đề của Bạch Diệc Phi: “Đại khái, trèo qua hai ngọn núi nữa là đến”.
Bạch Diệc Phi: "...".
Bạch Diệc Phi thực sự cảm thấy điên tiên, bị người ta bắt đến đây, không biết phải đi đâu, trên người còn bị thương, đã trèo qua một ngọn núi rồi còn phải trèo tiếp thêm hai ngọn núi nữa, con mẹ nó thế này ai mà chịu được.
Bạch Diệc Phi hung hăng nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ: "Cô không thể nói chuyện cho rõ ràng chút được sao?”
Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, sau nhìn Bạch Diệc Phi nói: "Như vậy đi, anh cười cho chị đây xem một cái, chị đây sẽ nói cho anh biết, thế nào?”
"Con mẹ cô!"
Bạch Diệc Phi tức phát điên, theo phản xạ chửi bậy một câu.
Sau đó, Bạch Diệc Phi bị Kỳ Kỳ đạp cho một đạp văng ra ngoài.
"Rầm!"
Bạch Diệc Phi rơi xuống đất, anh cảm thấy may mà mình bị đạp ngã nhiều lần quen rồi, hơn nữa Kỳ Kỳ cũng không đạp trúng vết thương nên anh không sao cả.
Kỳ Kỳ nheo mắt cảnh cáo: "Ăn nói văn minh chút, nếu như còn để tôi nghe thấy anh nói mấy câu bẩn thỉu này nữa thì tôi đạp chết anh!”
Bạch Diệc Phi chẳng nói chẳng rằng, dáng vẻ rất ấm ức.
Anh làm thế nào được? Đánh thì không lại, nói cũng không được nói, chẳng có ai hiểu được nỗi xót xa của anh lúc này.