Chương 978: Cam tâm tình nguyện
Ngô Vân suy sụp khóc lớn, cũng không quan tâm nhiều, bà ta vội vàng gật đầu đồng ý: “Được được được, con muốn gả cho ai thì gả cho người ấy, đều nghe con, mẹ đều đồng ý”.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nhưng vào lúc này, Lưu Quốc Trung đột nhiên trầm mặt, ông ta tóm chặt tay của Ngô Vân, tách tay của bà ta và Lưu Hiểu Anh ra, sau đó lạnh lùng nói: “Đừng hòng, con nhất định phải gả cho Phan Bộ Đình”.
Nghe được điều này cả Lưu Hiểu Anh và Ngô Vân đều choáng váng.
Bạch Diệc Phi cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Quốc Trung, con gái của mình đều sắp chết rồi, người làm bố lại vẫn có thể ngoan cố như vậy?
Phan Bộ Đình có chút kích động, nhưng cũng có phần không cam lòng.
Bạch Diệc Phi lo lắng nói: “Chú Lưu, Hiểu Anh cô ấy...”
Lưu Quốc Trung hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời anh: “Tôi nói không là không, các người giải tán đi”.
Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên.
Ngô Vân liền đẩy ông ta một phát: “Ông làm gì vậy? Con gái đã như vậy rồi, ông còn thấy chết mà không cứu? Ông…”
Lưu Quốc Trung lùi lại một bước nhìn Lưu Hiểu Anh đang nằm trên giường với khuôn mặt u ám: “Nó căn bản không hề trúng độc!”
“Cái gì”, mọi người lại kinh ngạc.
Lưu Hiểu Anh chột dạ đưa mắt lảng tránh.
Lưu Quốc Trung lại nói: “Hiểu Anh, con đừng quên, lúc nhỏ là ai dạy con những kiến thức nền tảng trong trung y?”
Nhà họ Lưu họ thế nhưng là thế gia trung y, mặc dù y thuật Lưu Quốc Trung có phần không sánh bằng cô hai của Lưu Hiểu Anh, nhưng rốt cuộc cũng là người từng học qua, hơn nữa y thuật của ông ta cũng không tệ.
Lưu Hiểu Anh lúc này thậm chí không dám mở mắt, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Bạch Diệc Phi nghe vậy trái tim nhảy dựng.
Ngô Vân cũng sửng sốt hồi lâu, nhưng khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nhắm mắt lại thì trong lòng lại trở nên gấp gáp, bà ta vội vàng nhào tới hét lớn: “Hiểu Anh, Hiểu Anh, con sao thế?”
Lưu Quốc Trung không nhìn nổi nữa, kéo Ngô Vân dậy, xoay người phân phó cho một y tá: “Phiền cô đem một ly nước nóng tới đây”.
Y tá không hiểu ra sao nhưng yêu cầu của người nhà bệnh nhân cũng không quá đáng nên liền quay người rời đi.
Không lâu sau y tá bưng nước nóng tới, Lưu Quốc Trung nhận lấy rồi ngồi xuống bên giường nói với Lưu Hiểu Anh: ”Ngồi dậy uống nước đi”.
Lưu Hiểu Anh lại giả bộ một hồi, dẫu sao cũng là quá xấu hổ.
Lưu Quốc Trung thấy vậy lại nói: “Đừng giả vờ nữa, nhanh ngồi dậy đi”.
Lưu Hiểu Anh lúc này không thể không mở mắt ngồi dậy, sau đó dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người mà uống ly nước này.
Sau khi uống nước nóng vài phút, làn da của Lưu Hiểu Anh trở nên hồng hào một chút, toàn bộ màu lục lam trên người cũng chậm rãi phai mờ.
Chứng kiến một màn này, ai cũng cảm thấy thần kỳ không thôi.
Lưu Quốc Trung khịt mũi hừ lạnh giải thích: “Đây là một loại thảo dược lạ lùng, sau khi ăn vào sẽ có phản ứng trúng độc, nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng, cũng không gây ra bất kỳ cảm giác đau đớn nào, uống một ly nước nóng sẽ hóa giải được dược tính”.
Nghe giải thích, mọi người mới chợt nhận ra, sau đó nhìn nhau lúng túng.
Bởi đây thực sự là một màn kịch do Lưu Hiểu Anh tự biên tự diễn.
Bạch Diệc Phi thấy vậy trong lòng lập tức cảm thấy quẫn bách.
Lưu Quốc Trung nhìn mọi người nói: “Bây giờ con gái tôi đã không sao nữa, mọi người đều giải tán đi thôi”.
Lúc này, mọi người không còn lý do để ở lại liền nhao nhao rời đi.
Ngô Vân lại trầm mặc nhìn Lưu Hiểu Anh chăm chú.
Bạch Diệc Phi không rời khỏi bởi vì chuyện này vốn là do Lưu Trúc giúp anh đưa ra ý tưởng.
Nhưng bây giờ xem ra có vẻ không quá đáng tin cậy, nhanh như vậy đã bị nhìn thấu.
Khi mọi người còn đang chìm trong im lặng, Ngô Vân đột nhiên chỉ vào Lưu Hiểu Anh mà mắng: “Lưu Hiểu Anh! Con định hù mẹ chết ư? Loại chuyện này có thể đem ra đùa được sao?”
Lưu Hiểu Anh không dám lên tiếng.
Bạch Diệc Phi thì bảo vệ cô: “Dì à, đây…”
“Cậu cút cho tôi!”, Ngô Vân lập tức quay đầu chỉ vào Bạch Diệc Phi, tức giận quở trách: “Cậu còn có mặt mũi đứng ở đây? Nhanh cút đi cho tôi?”
Phan Bộ Đình lúc này thấy sự việc đã được làm sáng tỏ, mới hoàn toàn yên tâm, sau đó nói với Bạch Diệc Phi một cách khinh thường: “Bạch Diệc Phi, cách này là do anh dạy cho Hiểu Anh phải không?”
Bạch Diệc Phi không nói, cũng không có gì để giải thích.
Phan Bộ Đình cười đắc thắng: “Bạch Diệc Phi tôi nói cho anh biết, cho dù anh giở thủ đoạn gì cũng đều vô dụng cả thôi, người mà cô ấy lấy cuối cùng nhất định là tôi!”
“Trừ khi chú và dì không đồng ý, còn không thì anh chỉ có thể mở to mắt nhìn cô ấy gả cho tôi!”
Bạch Diệc Phi cúi đầu, siết chặt nắm đấm.
Anh đã có giao ước với Vân Anh, việc mà Vân Anh đó yêu cầu anh phải làm, không thể không thực hiện, nếu không sẽ đe dọa đến tính mạng của Lý Tuyết cùng con các con của anh.
Nhưng anh lập tức phải xuất phát rồi, ngày mai Lưu Hiểu Anh sẽ phải gả cho Phan Bộ Đình, anh muốn ngăn cản, nhưng hiện tại phương pháp kia cũng đã bị nhìn thấu rồi, còn có thể làm gì nữa?
Bạch Diệc Phi bỗng nhiên rơi vào mông lung, anh nên làm thế nào đây?
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc với Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh vang lên ở cửa.
“Chú, dì, hai người không muốn biết suy nghĩ thật sự của Hiểu Anh sao?”
Bạch Diệc Phi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, Lưu Hiểu Anh cũng trừng lớn hai mắt nhìn qua.
Người tới là Lý Tuyết, người mà hai người họ đều không ngờ tới.
Lưu Quốc Trung và Ngô Vân chỉ cau mày nhìn Lý Tuyết, sau đó Lưu Quốc Trung hỏi: “Cô là ai?”
“Cháu là Lý Tuyết, là vợ của Bạch Diệc Phi”.
“Chú, dì, cô ta chính là vợ của Bạch Diệc Phi!”
Giọng nói của Lý Tuyết và Phan Bộ Đình vang lên cùng lúc.
Mày Lưu Quốc Trung nhíu càng chặt, Ngô Vân lại kêu lên: “Cái gì? Cô là vợ của Bạch Diệc Phi? Cô tới đây làm gì?”
Lý Tuyết mỉm cười với hai người rồi đáp: "Cháu chỉ muốn giải quyết vấn đề này".
Nghe vậy, Lưu Quốc Trung liền trầm mặt: “"Không có việc gì phải giải quyết cả, Hiểu Anh sẽ gả cho Bộ Đình, mà các người, tôi hy vọng sẽ không bao giờ tới làm phiền nó nữa!"
Lý Tuyết cũng không tức giận, chỉ cười nhạt nói: "Chú, chú có thể nghe cháu nói trước không?"
“Lần này Hiểu Anh làm không đúng, nhưng cô ấy cũng là không còn cách nào khác, hơn nữa không lẽ hai người chưa từng nghĩ qua, lần này là giả, có lẽ lần sau sẽ trở thành thật sao?"
“Không thể nào! Sẽ không có lần sau!”, Lưu Quốc Trung hừ lạnh.
Lý Tuyết nhàn nhạt nói tiếp: “Các người không thể đảm bảo lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy, với lại, nói lời khó nghe thì người làm cha mẹ, không phải là hy vọng con cái của mình có thể hạnh phúc vui vẻ sao?”
"Nhưng bây giờ Hiểu Anh không vui chút nào, thậm chí là buồn bực, buồn đến mức muốn tự tử".
Tuy nhiên, Ngô Vân lại phản pháo lại: "Chúng tôi là vì muốn tốt cho nó, còn tốt hơn mấy người, vậy mà có thể không biết xấu hổ đến như vậy, còn muốn Hiểu Anh gả cho Bạch Diệc Phi, không có cửa đâu!”
“Còn có cô, cô là vợ của Bạch Diệc Phi, cô có thể nhẫn nhịn sao?”
Lý Tuyết hờ hững đáp: “Cháu và Hiểu Anh là bạn thân”.
“Bạn thân thì đã thế nào? Tôi không tin trong lòng cô có thể bỏ qua, có thể hoàn toàn cam tâm tình nguyện”, Ngô Vân lớn tiếng nói.
Lý Tuyết vẫn duy trì bình tĩnh: “Cháu cam tâm tình nguyện”.
Lúc này, bởi vì thái độ của Ngô Vân đối với Lý Tuyết mà Bạch Diệc Phi muốn nổi giận, Lý Tuyết đã hành động trước một bước tiến đến bên cạnh anh: “Thực ra cháu cũng không cam tâm, mọi người đều là phụ nữ, tất nhiên đều không muốn chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác”.
“Nhưng, tình cảm không phải là chuyện mà một hai câu lời có thể nói rõ được”.
“Thích một người là điều không thể kiểm soát được. Đó không phải lỗi của Hiểu Anh, càng không phải là lỗi của chồng cháu, cho dù cháu có đau lòng cũng không có cách nào ngăn được kiểu thích này”.
“Hơn nữa những năm này ba người chúng cháu vẫn luôn cùng nhau trải qua, các người căn bản không biết, đặc biệt là Hiểu Anh, cô ấy vì chồng cháu mà trả giá nhiều như thế nào, thậm chí bao gồm của tính mạng của mình”.
“Chồng cháu so với chúng cháu càng khó chịu hơn, anh ấy không những phải quan tâm tới cảm nhận của cháu mà còn cả của Hiểu Anh, ba người chúng cháy đều đang chịu tổn thương vì loại chuyện này".
"Và điều bất ngờ đó không ai trong chúng cháu ngờ tới được, cũng không phải là điều mà chồng cháu ý thức chủ quan làm trong trạng thái tỉnh táo, và cháu cũng tin rằng, Hiểu Anh cô ấy không phải là chủ động muốn phá hoại mối quan hệ giữa chúng cháu”.
“Nhưng điều bất trắc đã xảy ra là chuyện không còn cách nào khác, bây giờ là lúc để giải quyết vấn đề”.
“Đúng, theo cách nhìn của xã hội ngày nay, trong chúng cháu nhất định có một người phải chịu tổn thương gấp đôi”.
“Nhưng cháu hiểu chồng của mình, cũng hiểu Hiểu Anh, ba người chúng cháu ở bên nhau quả thực đi ngược với thế tục, nhưng làm như vậy, lại là cách tốt nhất cho hiện tại, và đó cũng là cách để giảm thiểu tối đa sự tổn thương”.