Chương 748: Có muốn thuốc giải không?
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Đạo Trưởng thì tâm trạng Bạch Diệc Phi lập tức tốt lên.
Đạo Trưởng là một nhân vật lớn, bình thường nhất định chưa bao giờ phải chịu sự chèn ép thế này, lại còn bị chèn ép mà không thể bộc phát nữa chứ, sao gã ta có thể chịu đựng được?
Đạo Trưởng trừng mắt một lúc, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một câu: “Cậu cứ chờ đó!”
Sau đó gã ta đi đến trước mặt một tên đàn em rồi hét lên: “Tránh ra".
Tên đàn em kia lập tức nhường chỗ ngồi cho Đạo Trưởng.
Sau khi ngồi xuống thì Đạo Trưởng lại trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, còn Bạch Diệc Phi giả vờ như không nhìn thấy, cũng không để ý đến gã ta.
...
Ngồi trong xe khoảng nửa ngày, đến buổi trưa bọn họ đã vào đến trong núi sâu.
Bởi vì không thể tiếp tục đi trên đường lớn nên bọn họ chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Bạch Diệc Phi dẫn đầu, tất cả đoàn hơn hai mươi người lần lượt đi vào sâu trong núi.
Cho đến khi bắt gặp một bụi cây rậm rạp mọc ra từ sườn núi nhỏ bên cạnh thì Bạch Diệc Phi mới dừng lại.
Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh một lượt, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Đạo Trưởng lập tức hừ lạnh một tiếng: “Đừng có mà giở trò!”
Nghe gã ta nói vậy thì những người khác cũng nhìn về phía Bạch Diệc Phi, trong mắt chứa đầy sự cảnh giác.
Lương Vĩ Siêu cũng nhìn sang.
Bạch Diệc Phi nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Vết thương trên người tôi còn chưa lành hẳn, không đi được nữa rồi. Ông muốn cõng tôi à?”
Đạo Trưởng trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Bạch Diệc Phi khẽ nói: “Không muốn đưa lưng ra thì câm miệng hết lại đi!”
Đạo Trưởng lại bị Bạch Diệc Phi chọc tức đến nỗi không thể kiềm chế được nữa, nhưng gã ta chỉ có thể siết chặt nắm đấm, cố gắng nhịn xuống.
Lương Vĩ Siêu lạnh lùng hỏi: “Sao rồi?”
Bạch Diệc Phi lại nhìn quanh bốn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Tôi nhớ rõ ràng là ở chỗ này...”
Anh vừa nói vừa đi xung quanh mọi người một vòng, giống như là đang tìm thứ gì đó.
Sự chú ý của mọi người thoáng cái đã bị hấp dẫn qua đó, bọn họ cũng nhìn quanh bốn phía theo.
Bởi vì Bạch Diệc Phi nói lối vào có lẽ là nằm ở ngay chỗ này.
Thế là Lâm Dụ Xương mở lời đề nghị: “Không thì để tất cả mọi người cùng nhau tìm kiếm, được không?”
Bạch Diệc Phi nghe gã ta nói xong, vừa muốn gật đầu thì Lương Vĩ Siêu đã lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, lối vào kho vàng có trận pháp, chỉ có những người đi qua rồi mới biết”.
“Hơn nữa mỗi kho vàng đều có trận pháp không giống nhau, tôi cũng không biết làm thế nào mới có thể đi vào được".
Mọi người nghe cô ta nói xong thì không khỏi cúi đầu.
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên nắm lấy tay Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc, sau đó cùng nhau lao thẳng về phía vách núi.
Trước kia khi nhóm người Bạch Diệc Phi đi ra từ nơi này, thì vốn dĩ đây chỉ là một hang động. Rõ ràng bọn họ đi ra từ hang động, nhưng không ngờ lúc này lại biến thành dốc núi.
Mọi người nói đây là trận pháp, nhưng thật ra chỉ là lợi dụng định luật về quang học làm cho tầm mắt người sinh ra sai lệch, hình thành chướng ngại trong mắt mà thôi.
Sau khi biết rõ là như vậy thì hồi đó trước khi đi ra ngoài Bạch Diệc Phi đã tạo ra một vài ký hiệu.
Vậy nên bây giờ vị trí mà anh cùng với Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi nhảy vào chính là vị trí trước đây anh đã đánh dấu lại.
Chỉ cần bọn họ đụng vào thì sẽ đi vào hang động ngay lập tức.
Thấy ba người bọn họ sắp đụng vào được thì trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng kích động.
Nhưng mà anh đã đánh giá thấp thực lực của Lương Vĩ Siêu rồi.
Ngay khoảnh khắc bọn họ chuẩn bị đụng vào vách núi, thì Lương Vĩ Siêu vốn dĩ đang đứng cách bọn họ rất xa đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt đám người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi sợ hãi, anh dừng lại ngay lập tức, cùng lúc đó thì điều chỉnh cơ thể, muốn xoay người né đi.
Nhưng ngay sau đó anh lập tức không cử động được nữa.
Bởi vì Lương Vĩ Siêu đang dùng một tay đè bả vai của Bạch Diệc Phi xuống. Bạch Diệc Phi có cảm giác phía trước giống như có một tòa núi lớn, khiến cho anh không thể nào di chuyển được.
“Rầm!”
Cả người Bạch Diệc Phi bay ngược ra ngoài, sau đó rơi xuống đất.
Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc vốn dĩ bị Bạch Diệc Phi nắm trong tay, nhưng ngay lúc anh bị ném ngược ra ngoài đã buông hai người ra, vậy nên Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc chỉ bị loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mà thôi.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì đầu tiên là giật mình, sau đó khi phản ứng lại thì rất khiếp sợ.
Bởi vì tốc độ của Lương Vĩ Siêu quá nhanh, nhanh đến mức chỉ giống như một cái chớp mắt mà thôi.
Chứng kiến cảnh tượng này thì vẻ mặt của Tần Sơn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Lương Vĩ Siêu đứng yên tại chỗ lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình!”
“Vốn dĩ tôi định chuẩn bị thuốc giải cho mấy người, cũng thật sự mong muốn cùng anh hợp tác. Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại không chịu tin, còn muốn giở trò lật lọng!”
Bạch Diệc Phi cũng có thể xem như là chịu đựng giỏi, nhưng chiêu này của Lương Vĩ Siêu giống như có một chiếc xe tải đang đè trên người vậy. Sau khi anh rơi trên mặt đất thì ngay cả động đậy cũng không được.
Cho dù là như vậy nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không hề lộ ra vẻ mặt sợ hãi hay hối hận nào cả, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng: “Con mẹ nó chứ, tôi không thèm hợp tác với mấy người!”
Đúng lúc này tên Đạo Trưởng đã nhịn cơn giận từ lâu lập tức đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, rồi ngồi xổm xuống vung tay lên.
“Bốp!”
Dù sao thì Đạo Trưởng cũng là một cao thủ, một cái tát này suýt thì khiến cho Bạch Diệc Phi ngất xỉu.
Đạo Trưởng hừ lạnh một tiếng: “Biết tại sao tôi phải nhẫn nhịn với cậu không? Hừ! Tôi đã biết cậu sẽ không chịu ngoan ngoãn từ sớm rồi, chẳng lẽ cậu thấy mình thật sự rất đáng gờm sao?”
“Dù sao thì cũng đã biết rõ vị trí rồi, giữ cậu lại làm gì chứ?”
Đạo Trưởng giơ tay bóp cổ Bạch Diệc Phi, gã ta lạnh lùng nói: “Đi chết đi!”
Lương Vĩ Siêu cũng không ngăn cản Đạo Trưởng, có lẽ bởi vì thật sự không còn cần đến Bạch Diệc Phi nữa.
Chỉ cần Đạo Trưởng hơi dùng sức thì Bạch Diệc Phi chết là điều không thể nghi ngờ.
Đúng lúc này có một người di chuyển tới.
Tần Sơn đột nhiên lách người phi đến trước mặt đạo trưởng, rồi ra tay tấn công.
Đạo Trưởng cảm thấy nguy hiểm, gã ta vô thức thu tay lại, đồng thời dùng một tay khác để đỡ.
“Bộp!”
Cú đánh của Tần Sơn đập lên cánh tay Đạo Trưởng, Đạo Trưởng lập tức lùi về sau mấy bước.
Chờ sau khi gã ta ổn định được cơ thể thì nhìn về phía Tần Sơn, sau đó hét lớn một câu: “Mày đang làm cái gì vậy hả?”
Lâm Dụ Xương cũng hét lên một câu: “Tần Sơn!”
Tất cả mọi người đều không ngờ Tần Sơn sẽ ra tay ngăn cản Đạo Trưởng. Ngay cả Lương Vĩ Siêu cũng không nghĩ đến.
Nhưng mà ngay sau đó tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Tần Sơn đứng bên người Bạch Diệc Phi, anh ta khoanh tay nói: “Ngay cả con đường dẫn vào kho vàng mấy người cũng không thể tìm ra được, vậy tại sao lại muốn giết anh ta?”
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi dẫn theo Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc lao về phía vách tường kia, vậy nên cả đám đều nghĩ đó chính là con đường dẫn vào kho vàng.
Nhưng mà đám người Bạch Diệc Phi vẫn chưa chạm vào đó được, mà những người khác cũng chưa thử qua, thế nên bọn họ cũng không biết đó có phải là thật hay không.
Thế là Lương Vĩ Siêu gật nhẹ đầu, xem như đồng ý với cách nói của Tần Sơn.
Đạo Trưởng có chút không cam tâm, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.
Sau đó Đạo Trưởng chỉ một tên thuộc hạ: “Mau đi lên xem thử một chút đi".
Tên thuộc hạ kia đi lên chạm vào, kết quả cả người tên đó lại bắn ngược trở về, trên mặt còn có một mảng da bị phá nát.
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều ngây ngẩn.
Đó không phải là chỗ vừa rồi Bạch Diệc Phi định lao vào sao!
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười đầy ý vị.
Bởi vì anh phát hiện ra Lương Vĩ Siêu muốn ra tay, vậy nên vào khoảnh khắc ấy anh đã cố ý thay đổi phương hướng của mình. Nói cách khác hướng mà đám người bọn họ nhìn thấy là sai.
Lương Vĩ Siêu nhìn xuống người Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm Lương Vĩ Siêu: “Ha ha ha...vui không?”
“Anh không muốn thuốc giải à?”, Lương Vĩ Siêu không cười, vẻ mặt tràn đầy u ám.
Bạch Diệc Phi lại cười: “Chẳng qua tôi chỉ muốn xem thử thành ý của mấy người thôi".