Chương 1024: Cậu chủ Vương
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì có chút phẫn nộ, nói: “Cô im mồm ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ ném cô xuống đấy”.
Y Vân lập tức ngậm miệng lại và không dám nói thêm gì nữa.
Mặc dù cô ta và Bạch Diệc Phi cũng có thực lực là cấp một trung cấp nhưng cô ta biết, kinh nghiệm thực chiến của Bạch Diệc Phi hơn cô ta rất nhiều. Nếu như đấu thật sự với Bạch Diệc Phi thì chắc là cô ta không thể đánh nổi.
Nửa tiếng sau, họ đến nhà hàng Danh Yến.
Lúc họ xuống xe rồi đi đến bên ngoài nhà hàng, Bạch Diệc Phi thấy kinh ngạc.
Bởi vì khách sạn Thiên Bắc là khách sạn lớn nhất của thành phố Thiên Bắc, còn nhà hàng Danh Yến là nhà hàng lớn nhất thành phố Thiên Bắc.
Lúc này đáng lẽ ra phải đông nghẹt người mới phải, nhưng giờ lại trống trơn.
Ngoài ra, cửa nhà hàng còn trải thảm màu đỏ dài, hai bên còn có nhân viên tiếp tân mặc áo dài màu đỏ.
Ở chính giữa cửa ra vào còn thiết kế cửa hình trái tim, trên cửa có treo bóng bay và hoa tươi.
Cảnh tượng này ai không biết còn tưởng có người tổ chức lễ cưới ở đây.
Long Linh Linh nhìn thấy như này thì sắc mặt có chút không được tự nhiên, cẩn thận hỏi Bạch Diệc Phi: “Phải làm sao bây giờ?”
Bạch Diệc Phi cười nói: “Nếu đã đến rồi thì cứ vào xem sao!”
Vì vậy, Long Linh Linh đi ở phía trước, trong lòng bất an đi đến cửa nhà hàng.
Lúc đến cửa, có nhân viên tiếp tân chắn cô ta lại, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi: “Xin hỏi! Cô là Long Linh Linh phải không ạ?”
“Đúng vậy!”, Long Linh Linh gật đầu nói.
Sau đó nhân viên tiếp tân khom người làm tư thế mời, và Long Linh Linh đi vào trong.
Nhưng lúc Bạch Diệc Phi và Y Vân đi theo Long Linh Linh thì bị chặn lại.
“Xin lỗi anh! Nơi này đã được cậu chủ Vương bao trọn rồi”.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì chỉ vào Long Linh Linh, nói: “Chúng tôi đi vào cùng cô ấy”.
“Xin lỗi! Cậu chủ Vương đã nói, chỉ để một mình cô Long Linh Linh vào thôi”, nhân viên tiếp tân lịch sự nói.
Long Linh Linh đã quay người lại trong lúc đám Bạch Diệc Phi bị chặn lại. Khi nghe thấy lời này thì cô ta lập tức nói: “Vậy thì tôi cũng không vào nữa”.
Nhân viên tiếp tân thấy vậy thì vô cùng khó xử.
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên: “Cô Long đến rồi à?”
Một người trẻ tuổi đi đến cửa, hắn ta nhìn Long Linh Linh rồi cười với vẻ khinh khỉnh: “Đã đến rồi mà còn định đi sao?”
Long Linh Linh hừ lạnh một tiếng, nói: “Không cho vào thì tôi vào kiểu gì?”
Nghe thấy vậy, người trẻ tuổi kinh ngạc hỏi: “Là ai? Ai lại dám ngăn cô Long vậy?”
Không đợi người đáp lại, gã ta liền chỉ vào nhân viên tiếp tân, hỏi: “Là cô sao?”
Nhân viên tiếp tân sợ đến nỗi run rẩy, lập tức cúi đầu giải thích: “Không phải như vậy ạ! Ban nãy tôi nói là cậu chủ Vương chỉ cho phép một mình cô Long vào…”.
“Bốp!”, cô ta chưa nói xong thì người trẻ tuổi đã tát bốp một cái. Nhân viên đó lập tức ngồi sụp trên đất.
Cô ta ôm mặt, toàn thân run rẩy và không dám nói gì nữa. Những nhân viên khác cũng cúi đầu, không dám nói gì.
Long Linh Linh thấy vậy thì ngây người ra, còn Bạch Diệc Phi thì nhìn người trẻ tuổi này đầy thâm ý. Và Y Vân thì nắm chặt nắm đấm.
Người trẻ tuổi cảm thấy vẫn chưa đủ nên nhấc chân lên đá vào chân của nhân viên tiếp tân nói: “Đồ không có mắt, cô Long là người mà cô có thể chặn lại sao?”
“A…”.
“Lưu Đao!”, Long Linh Linh không kìm nổi mà quát lên: “Không phải là lỗi của cô ta”.
Sau khi đá một cái thì Lưu Đao mới cười nói với Long Linh Linh: “Để cô Long chê cười rồi.
Thấy vậy Long Linh Linh không nói gì nữa.
Lưu Đao giải thích: “Cô Long! Tối nay là tiệc mà cậu chủ nhà chúng tôi đặc biệt tổ chức vì cô, có người ngoài ở đó thì e là không tiện”.
Có thể thấy, gã ta biết tại sao nhân viên tiếp tân chặn đám người Bạch Diệc Phi nhưng gã ta vẫn đánh nhân viên đó. Làm như vậy chẳng qua là thị uy với đám Bạch Diệc Phi thôi.
Long Linh Linh lạnh lùng nói: “Anh ấy không phải là người ngoài mà là anh tôi”.
“Anh ư?”, Lưu Đao quét nhìn Bạch Diệc Phi và Y Vấn, cười lạnh một tiếng nói: “Sao tôi lại không biết cô Long còn có anh trai nhỉ? Lẽ nào không phải em trai sao?”
Bạch Diệc Phi điềm tĩnh nói: “Họ hàng xa!”
Long Linh Linh nghe thấy vậy liền gật đầu.
Lưu Đao nhìn họ một cái rồi mới nói: “Vậy thì cùng vào đi!”
…
Sau khi vào bên trong, nhà hàng truyền lại âm nhạc du dương, ánh đèn thì mờ ảo. Đèn tường màu xanh đỏ khiến cả nhà hàng trở nên thần bí và say mê.
Họ đi theo Lưu Đao đến phía chính giữa của nhà hàng.
Ở đó đặt một bàn ăn dài, bên trên bàn có mấy ngọn nến trắng, xung quanh còn trải đầy hoa hồng.
Ở bên cạnh là một người trẻ tuổi mặc vest cao cấp. Hắn đang cầm ly rượu vang, mắt nhắm lại thưởng thức điệu nhạc du dường. Cách phía sau hắn không xa là hai vệ sĩ.
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy hai vệ sĩ này thì trong lòng kinh ngạc. Bởi vì hai tên này đều có thực lực cấp một cấp thấp.
Ở phương bắc rất hiếm có cao thủ cấp một, ít nhất thì cao thủ bề nổi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng người như này làm sao lại tình nguyện làm vệ sĩ cho người khác được?
Hiện giờ, phía sau cậu chủ Vương này lại xuất hiện tận hai tên, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy có gì đó không ổn nên bắt đầu cảnh giác hơn.
Sau khi đến chính giữa nhà hàng, Lưu Đao đi đến bên cạnh cậu chủ Vương rồi nói nhỏ gì đó.
Cậu chủ Vương ngưng lại chút, sau đó từ từ mở mắt ra nhìn đám người Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn Y Vân một cái. Y Vân lập tức hiểu được ý nên thu lại hơi thở của mình. Như vậy thì hai vệ sĩ kia mới không chú ý đến bọn họ.
Còn trong mắt cậu chủ Vương dường như chỉ có Long Linh Linh nên hắn đứng dậy, làm tư thế mời với cô ta: “Linh Linh! Mời ngồi!”
Long Linh Linh do dự một lát, sau đó vẫn ngồi xuống.
Bạch Diệc Phi và Y Vân ngồi ở hai bên trái phải của Long Linh Linh.
Long Linh Linh lạnh lùng hỏi cậu chủ Vương: “Chẳng phải nói là mời tôi ăn cơm sao? Sao lại để tôi ngồi với cái bàn trống thế này?”
Cậu chủ Vương không hề để ý đến thái độ của Long Linh Linh mà khẽ cười nói: “Đến ngay bây giờ đây”.
Cậu chủ Vương nhìn nhân viên phục vụ ở bên cạnh. Nhân viên phục vụ lập tức vỗ tay, sau đó mười mấy nhân viên phục vụ khác đẩy xe thức ăn vào.
Nhân viên phục vụ đặt từng món lên bàn.
Y Vân nhìn thấy những món này mà lập tức nuốt nước bọt.
Lúc này, cậu chủ Vương hỏi Long Linh Linh: “Cô thích hôn lễ kiểu gì? Phương đông hay phương tây?”
Tay Long Linh Linh đột nhiên dừng lại, còn Bạch Diệc Phi và Y Vân cũng kinh ngạc.
Vừa đến đã hỏi như này, đúng là hiếm thấy.
Long Linh Linh có chút ngượng ngùng, nói: “Tôi chỉ đồng ý ăn cơm với anh chứ không đồng ý cái gì khác”.
Cậu chủ Vương coi như không nghe thấy mà cười nói: “Hay là kiểu phương tây đi! Da cô trắng như vậy, mặc váy cưới chắc chắn rất đẹp”.
“Anh…!”, Long Linh Linh sắc mặt lạnh hẳn đi, hỏi: “Anh không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Cậu chủ Vương nhìn Lưu Đao một cái, gã ta lập tức cầm rượu vang đến rót cho họ. Nhưng gã ta lại bỏ qua Bạch Diệc Phi và Y Vân.
Cậu chủ Vương cầm ly rượu lên lắc lắc, cười nói: “Thứ mà tôi để ý đến thì không ai dám cướp của tôi, kể cả phụ nữ cũng thế”.