Mục lục
Một bước lên tiên – Bạch Diệc Phi (full) – Truyện tác giả: Mai Bát Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606: Nhận Lý Hữu Sinh làm con nuôi

Từ Lãng đá văng cánh cửa nhà, Dương Xảo ở trong phòng khách lập tức đứng lên: "Anh Lãng, anh đã về rồi à? Ăn uống gì chưa..."

Dương Xảo còn chưa dứt lời liền nhìn thấy Từ Lãng cõng một cậu nhóc trên lưng khiến cho cô ta sửng sốt một hồi.

Từ Lãng đổi lại vẻ mặt thỏa hiệp, hỏi: "Lâm Tử đâu?"

Dương Xảo đáp: "Đã ngủ rồi".

Từ Lãng nói: "Gọi cậu ta dậy đi, để cậu ta tắm rửa cho anh bạn nhỏ này, nhóc này mới hơn 10 tuổi nên hay xấu hổ lắm".

Dương Xảo nhanh chóng vâng vâng dạ dạ, lên tầng gọi Dương Lâm.

Từ sau khi ở thành phố Lam trở về, Từ Lãng luôn coi chị em Dương Xảo như người nhà, cho nên chị em bọn họ liền dọn tới ở cùng Từ Lãng.

Từ Lãng dạy cho Dương Xảo biết sử dụng máy tính, còn mua điện thoại cho bọn họ, để khi nào bọn họ không hiểu vấn đề gì còn biết đường lên mạng tìm kiếm.

Chị em Dương Xảo rất nghe lời, dù sao cũng đến một nơi hoàn toàn xa lạ, khác hẳn thành phố Lam nên cô ta không dám ra ngoài, chỉ một mực ngoan ngoãn ở nhà học tập, thuận tiện giúp Từ Lãng dọn dẹp nhà cửa một chút.

Từ Lãng ở tầng một còn chị em Dương Xảo ở tầng hai.

Mặc dù Từ Lãng khá ít nói, nhưng ba người sống cùng nhau như người thân trong nhà, vô cùng gắn bó thân thiết.

Từ Lãng suýt chút nữa gặp nạn, Bạch Diệc Phi nói với anh ta rằng Dương Xảo đau lòng và lo lắng cho anh ta đến nỗi đứng ngồi không yên.

Khoảnh khắc hai người đối diện với nhau, không ai chủ động nói ra chuyện ngày đó, cũng không ai muốn phá vỡ không khí vui vẻ này.

Dương Xảo thấy Từ Lãng đem một đứa bé trở về, trong lòng cảm thấy lo lắng hơn cả sự tò mò.

Nhưng Dương Xảo không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Lý Hữu Thành, rồi đặt lên sô pha.

Sau khi Dương Lâm mắt nhắm mắt mở thức dậy, rồi vội vàng đưa Lý Hữu Sinh đi tắm rửa.

Bây giờ chỉ còn lại Từ Lãng và Dương Xảo, cô ta đi đến phòng bếp hâm nóng một ít thức ăn rồi bưng ra cho Từ Lãng.

Vừa nãy ở trong tiệm mỳ, Từ Lãng không ăn mỳ bởi vì anh ta biết ở nhà phần cơm nên dù có đói thì anh ta cũng không ăn.

Từ Lãng vừa ăn vừa nói: "Mua cho cậu bé một ít đồ dùng sinh hoạt trước, tôi sẽ nói với Bạch Diệc Phi tìm một trường học rồi đưa nó đến trường".

"Vâng", Dương Xảo gật đầu.

Cơm nước xong xuôi, Từ Lãng cầm chén cơm định đem đi rửa nhưng lại bị Dương Xảo giành lấy: "Để tôi rửa cho".

Nhưng cô ta không chú ý nên lỡ tay làm đổ đĩa thức ăn xuống bàn.

"Xoảng!"

Đĩa thức ăn rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.

Hai người đứng hình một lát rồi Dương Xảo lập tức cúi người xuống nhặt từng mảnh vụn của đĩa thức ăn, còn luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi... Á!"

Bởi vì quá hoảng hốt nên cô ta không chú ý, chẳng may bị mảnh vụn cứa vào tay, chảy máu.

Từ Lãng thấy vậy lập tức bỏ bát đũa trên tay xuống, anh ta ngồi xuống, nắm lấy ngón tay của Dương xảo, vô thức đưa ngón tay bị trầy xước kia ngậm vào trong miệng để cầm máu.

Dương Xảo kinh ngạc trợn tròn mắt, nín thở một vài giây, sau đó gò má nhanh chóng đỏ bừng lên.

Thật ra thì vết thương ngoài da này không hề nghiêm trọng đối với Từ Lãng, nhưng không hiểu tại sao khi Từ Lãng thấy Dương Xảo bị thương, cho dù chỉ là vết thương nhỏ anh ta cũng lo lắng không thôi.

Dương Xảo xấu hổ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: "Ở nhà... có thuốc..."

Mặc dù nhỏ giọng nói nhưng Từ Lãng nghe được, trong lòng đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Lúc này, Từ Lãng mới ý thức được đây chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ cần sát trùng rồi băng lại là được, nhưng anh ta lại chuyện bé xé ra to...

Thật ra thì Từ Lãng cũng là sát thủ, thường xuyên bị thương khi gặp nhiệm vụ, dĩ nhiên anh ta phải tự mình xử lý vết thương, đây chính là bản năng sinh tồn của sát thủ, chỉ có điều phương pháp có chút đơn giản và thô bạo.

Từ Lãng sau khi bình tĩnh thì đỏ bừng mặt, đứng dậy đi lấy thuốc: "Vậy... để tôi đi lấy thuốc..."

Nhưng ngay khi anh ta vừa đứng dậy thì Dương Xảo đã nắm lấy tay của anh.

Từ Lãng ngừng lại một lát, giống như bị điểm huyệt vậy.

Giờ phút này, bầu không khí dần trở nên mập mờ.

Hai người đứng không nhúc nhích nhìn nhau, trong ánh mắt có những xúc cảm khó nói thành lời, như nóng bỏng xen lẫn hoảng hốt.

Đột nhiên, giọng nói của Bạch Diệc Phi văng vẳng bên tai Từ Lãng: "Anh cũng sắp ba mươi rồi, nên tìm một người phụ nữ bên cạnh để chăm sóc".

Tim của Từ Lãng vô thức loạn nhịp, trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ: "Có một người phụ nữ bên cạnh, sẽ như thế nào nhỉ?"

Hai người vô thức nhích lại gần nhau, Từ Lãng có thể ngửi rõ cả mùi thơm phụ nữ trên người Dương Xảo.

"Có một gia đình sẽ cảm thấy như thế nào?"

"Không, chắc chắn là cảm thấy không tốt rồi".

"Nhưng sao tim mình đập nhanh vậy".

"Không được, mình là sát thủ, không thể như vậy, mình phải tĩnh tâm lại thôi".

"A!"

Khi Từ Lãng đang giãy giụa đấu tranh tư tưởng thì cánh môi của hai người đã vô tình chạm vào nhau.

Đúng lúc đó.

"Anh Lãng, chị!"

Giọng của Dương Lâm từ trên tầng truyền xuống.

Tiếng hét này khiến Từ Lãng và Dương Xảo giật nảy mình, vội vàng tách nhau ra, Từ Lãng đứng lên, đỏ mặt không biết phải làm sao, không khỏi đứng tại chỗ lẩm bẩm, sau đó cũng không biết mình đang nói gì: "A... Cái đó... Cô, không sao..."

Dương Xảo đỏ bừng mặt, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Từ Lãng, nhưng nghe thấy Từ Lãng nói xong liền sững sờ.

Từ Lãng vỗ trán mình một cái, anh ta biết mình quá bối rối, vừa muốn mở miệng thì giọng của Dương Lâm lại một lần nữa truyền tới.

"Anh Lãng, mau tới đây!"

Từ Lãng phản ứng kịp thời, vội vã xoay người lên lầu, nhưng lúc lên có lẽ không giữ được bình tĩnh, luống ca luống cuống suýt chút nữa bị ngã.

Dương Xảo thấy vậy trong lòng cũng lo lắng, may mà tài nghệ của anh cũng không tệ, nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Thấy Từ Lãng đi lên tầng hai, Dương Xảo mới đưa tay ra không ngừng quạt, để cho hạ nhiệt trên khuôn mặt, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, mang theo một chút dư vị ngọt ngào.

Trên tầng hai, Từ Lãng sững sờ khi nhìn thấy Dương Lâm và Lý Hữu Sinh.

Lý Hữu Sinh bị Dương Lâm lột sạch quần áo, hoảng sợ núp ở một góc trong phòng tắm, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác xen lẫn sợ hãi, run lẩy bẩy nhìn Dương Lâm.

Dĩ nhiên, đây không phải là lý do khiến Dương Lâm gọi Từ Lãng lên đây.

Nguyên nhân chính là do trên người Lý Hữu Sinh chi chít vết sẹo.

Không chỉ có như vậy, cánh tay cậu bé cũng có rất nhiều vết sẹo, khoảng chừng hơn 20 vết thương, nhưng những vết thương này đã đóng vảy chỉ còn lại dấu vết.

Từ Lãng và Dương Lâm đều vô cùng sửng sốt.



Một đứa bé mới hơn mười tuổi, cho dù không phải người nhà mình nhưng cũng không nhẫn tâm đánh đập cậu bé như thế này!

Từ Lãng lập tức vô cùng phẫn nộ, vô thức siết chặt tay thành nắm đấm.

Dương Lâm không biết phải làm sao: "Anh Lãng..."

Từ Lãng hít một hơi thật sâu, sau đó vẫy tay với Lý Hữu Sinh: "Tới đây".

Lý Hữu Sinh nhìn Dương Lâm, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, lại quay sang nhìn Từ Lãng, cuối cùng rón rén đi tới trước mặt Từ Lãng, khi đến gần liền ôm lấy cánh tay của Từ Lãng rồi núp ở sau lưng anh ta.

Từ Lãng ngồi xuống, đặt tay lên vai cậu bé: "Những vết thương này do ai gây ra?"

"Bố và anh trai cùng mụ hồ ly tinh đó".

Trán của Từ Lãng nổi cả gân xanh.

Anh ta thật khó có thể tưởng tượng nổi.

Trừ con hồ ly tinh ra, bọn họ rõ ràng là người một nhà, người thân ruột thịt, thế nhưng lại đánh đứa nhỏ ra nông nỗi này, rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu thù hận?

Từ Lãng muốn chăm sóc cậu bé thêm một thời gian rồi mới điều tra con hồ ly tinh trong lời Lý Hữu Sinh kể, nếu như con hồ ly tinh đấy còn quá đáng thì anh ta liền giết chết ả ta, sau đó đem Lý Hữu Sinh cho bố của cậu bé.

Nhưng xem ra bây giờ, căn bản là không cần nữa.

Từ Lãng xoa đầu của Lý Hữu Sinh, trầm giọng nói: "Con hãy nhớ, từ nay về sau, con sẽ mang họ Từ, là con trai của Từ Lãng này".

"Sau này con hãy đi theo ta, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt con".

Lý Hữu Sinh cúi đầu, không dám nói lời nào.

Dương Lâm không hiểu nhìn hai người, hỏi: "Anh Lãng, chuyện này... Xảy ra chuyện gì vậy?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK