Chương 1063: Không cùng đẳng cấp
Người đàn ông trung niên tự tin nói: "Tôi đã kiểm tra, cậu cũng là cao thủ trung cấp cấp 1, tôi cũng vậy, nhưng cậu không phải là đối thủ của tôi!"
Bạch Diệc Phi lúc này không thể nghe lời của bất kỳ ai, dù sao thực lực của bọn họ ngang nhau, cho nên anh liền trực tiếp xông tới.
Khi hai người sắp chạm vào nhau, Bạch Diệc Phi đột nhiên móc từ trong ngực ra một con dao găm, đó là con dao găm được tạo thành bởi các mảnh sắt.
Bạch Diệc Phi tức giận hét lên: "Kẻ nào dám cản tôi đều phải chết!"
Người đàn ông trung niên thấy thế chỉ cười khẩy một cái, sau đó tay không chặn con dao găm làm bằng sắt của Bạch Diệc Phi.
Mà thời điểm ông ta tiếp được con dao liền cảm thấy hối hận.
"Ầm!"
"Ầm!"
"..."
Mấy tiếng nổ liên tiếp làm cho người đàn ông trung niên biến sắc.
Mấy luồng ám kình to lớn từng đợt từng đợt vọt tới, sau đó chui vào cơ thể của ông ta.
Người đàn ông trung niên chỉ biết trợn tròn mắt kinh hãi, toàn thân đứng bất động tại chỗ.
Bạch Diệc Phi căn bản không thèm quan tâm đến người đàn ông trung niên, trực tiếp vượt qua người của ông ta, hướng về phía Vương Gia Tuấn đang đứng ở phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Người đàn ông trung niên đó chính là một cao thủ trung cấp cấp 1.
"Soạt!"
Mảnh sắt trong tay Bạch Diệc Phi bị vỡ thành những mảnh vụn, trực tiếp rơi xuống đất.
Còn người đàn ông trung niên kia ngã phịch một cái xuống đất.
Người đàn ông trung niên nhìn bề ngoài không có việc gì, nhưng thực ra đã bị năng lượng ám kình của Bạch Diệc Phàm cắt đứt tim mạch.
Vương Gia Tuấn nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi quay đầu bỏ chạy: "Bố, mau cứu con! Cứu con!"
Vương Thạch Khánh cuối cùng cũng mở cửa, bước xuống xe.
Bạch Diệc Phi quả thực không để ý đến hắn, mà đi tới trước mặt Long Linh Linh.
Long Linh Linh ngã dưới đất, gò má trắng nõn hằn lên hai dấu bàn tay to, khuôn mặt sưng vù, khóe miệng chảy máu, trên người còn có mấy vết đạp.
Nhìn thấy Long Linh Linh, Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng xót xa.
Anh ngồi xổm xuống đỡ Long Linh Linh dậy, sau đó nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng: "Đừng sợ, tôi tới rồi".
Long Linh Linh mở mắt ra nhìn thấy Bạch Diệc Phi, liền theo bản năng giơ tay che mặt, giọng nghẹn ngào nói: "Tôi... Tôi bây giờ xấu lắm?"
"Không xấu chút nào, vẫn rất xinh đẹp", Bạch Diệc Phi nói.
Bên kia, Vương Gia Tuấn hét lên với Vương Thạch Khánh: "Bố, anh ta, anh ta đã giết chú Lưu!"
Không cần Vương Gia Tuấn nói, thì Vương Thạch Khánh cũng biết rõ, vừa rồi chính Bạch Diệc Phi đã giết người đàn ông trung niên kia.
Sở dĩ Vương Gia Tuấn gào lên như thế là bởi vì hắn cảm thấy khó chịu khi chứng kiến Bạch Diệc Phi ôm Long Linh Linh.
Dù sao, hôm nay là ngày hắn cùng Long Linh Linh kết hôn, nhưng người phụ nữ của hắn lại bị một người đàn ông khác ôm trong ngực, là đàn ông ai cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng Bạch Diệc Phi quá mạnh, hắn không dám đi tới tách hai người bọn họ ra, chỉ có thể hướng về phía bố mình cầu xin giúp đỡ.
Vương Thạch Khánh trầm mặt, nói với Bạch Diệc Phi: "Không muốn để cô ta chết thì buông cô ta ra!"
Long Linh Linh vẫn có tác dụng cơ mật quan trọng đối với nhà họ Vương, cho nên Vương Thạch Khánh mới yêu cầu Bạch Diệc Phi thả Long Linh Linh ra, tránh lỡ tay giết chết Long Linh Linh.
Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn ôm chặt Long Linh Linh, hỏi: "Kẻ nào đã đánh Hiểu Anh?"
Long Linh Linh nhỏ giọng nói: "Gia chủ nhà họ Vương".
Bạch Diệc Phi lập tức nhìn về phía Vương Thạch Khánh, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Sau đó Bạch Diệc Phi nói với Long Linh Linh: "Cô ở đây chờ tôi, tôi sẽ mau chóng quay lại".
Nói xong, anh đỡ Long Linh Linh đến lan can bên đường, để cho cô ta nhẹ nhàng tựa vào lan can.
Sau đó anh xoay người rời đi, Long Linh Linh vẫn nắm chặt góc áo của anh.
Mặc dù Long Linh Linh không hiểu cảnh giới là gì, nhưng cô ta có thể thấy rõ phản ứng của mọi người trong hôn lễ, Vương Thạch Khánh rất lợi hại, cô ta sợ rằng Bạch Diệc Phi không phải là đối thủ của ông ta.
Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, sau đó nói với Long Linh Linh: "Tôi sẽ quay trở về sớm thôi".
Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phàm, đột nhiên cực kỳ tin tưởng lời nói của anh, cho nên buông góc áo của Bạch Diệc Phi ra.
Bạch Diệc Phi quay người bước đến chỗ Vương Thạch Khánh, anh cởi áo khoác ngoài, bên trong vẫn mặc một chiếc áo may ô làm từ những mảnh sắt, anh tháo những mảnh sát đó ra rồi ráp nó lại một lần nữa.
Quá trình lắp ráp của anh cần có thời gian, lẽ ra Vương Thạch Khánh nên trực tiếp ra tay, nhưng Vương Thạch Khánh không thèm ngăn cản anh, ông ta nói với vẻ mặt khinh khỉnh: "Chỉ dựa vào một thứ vũ khí kỳ lạ là có thể lấp đầy chênh lệch về cảnh giới sao?"
Bạch Diệc Phi ghép những mảnh sắt lại thành một cây đại đao, anh cầm cây đao, lạnh lùng nói: "Ông là đệ nhất cường giả của cảnh giới võ thần, chỉ cần là thứ có thể giết chết ông, tôi sẽ tận dụng hết!"
"Còn ông, lại dám cả gan đánh người phụ nữ của tôi, cho dù ông là ai, cảnh giới gì, đều phải trả giá thật lớn!"
Ánh mắt Vương Thạch Khánh vẫn tràn đầy vẻ khinh thường khi nhìn anh: "Chỉ là một cao thủ trung cấp, còn muốn vọng tưởng giết cường giả trong cảnh giới võ thần?"
"Ở giữa không chỉ chênh nhau sức mạnh cao cấp cấp một, muốn từ cấp một vượt qua cảnh giới võ thần cũng không có dễ dàng như vậy!"
"Cậu lấy đâu ra tự tin mà đòi giết chết tôi?"
"Đánh người đàn bà của cậu thì sao nào?"
"Cậu giết chú Dương, tôi không chỉ giết cậu, mà còn làm hại thuộc hạ của cậu, cũng như tứ đại gia tộc, tất cả những người này sẽ được chôn sống cùng chú Dương!"\
"A!"
Vừa dứt lời, Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lên, sau đó đôi mắt của anh hằn lên những tia máu.
Chứng kiến cảnh tượng Bạch Diệc Phi biến đổi, trong lòng Vương Thạch Khánh chấn động: "Cậu là..."
Còn không đợi ông ta nói hết lời, Bạch Diệc Phi cầm cây đại đao chém về phía Vương Thạch Khánh.
"Rầm..."
Hơn chục tiếng đao chém vang lên, bầu không khí xung quanh cũng trở lên ngột ngạt.
Cùng lúc đó, một cơn gió xoáy thổi qua, khiến cho quần áo của hai người bay phấp phới.
Nhưng cây đao của Bạch Diệc Phi khó khăn lắm mới dừng lại trên đầu Vương Thạch Khánh. làm thế nào cũng không thể di chuyển được, ngay cả ám kình cũng không có tác dụng đối với Vương Thạch Khánh.
Vương Thạch Khánh đứng ở đó, ánh mắt khinh thường nhìn Bạch Diệc Phi.
Đây chính là sự chênh lệch giữa cao thủ cấp 1 và cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi đã dùng hết khí lực toàn thân, nhưng không có chút tác dụng gì đối với Vương Thạch Khánh.
Vương Thạch Khánh lạnh giọng nói: "Biết vì sao trong cảnh giới võ thần người ta gọi là cường giả, còn cấp dưới người ta gọi là cao thủ chưa?"
"Cao thủ chẳng qua chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, còn cường giả mới là người mạnh nhất".
"Nhưng thiên phú của con người có hạn, bọn họ mãi mãi không thể lĩnh hội ý nghĩa sâu xa trong đó, cho nên mãi mãi không thể nào đạt tới cảnh giới võ thần".
"Mặc dù tôi chỉ đạt cảnh giới võ thần cấp thấp, nhưng tôi có cảnh giới tuyệt đối của mình, đây là thứ mà cả đời cậu cũng không bao giờ hiểu được!"
Những lời này làm cho Bạch Diệc Phi chú ý tới một luồng ánh sáng yếu ớt xung quanh Vương Thạch Khánh, giống như một lớp vỏ bọc bảo vệ, che chở cho ông ta.
Cho nên, đây có phải là cảnh giới tuyệt đối không?
Lúc này Vương Thạch Khánh ung dung thản nhiên duỗi một ngón tay chạm nhẹ vào lưỡi đao của Bạch Diệc Phi.
"Ầm!"
"Rào rào!"
Bạch Diệc Phi cảm giác được một luồng sức lực cực mạnh đập vào mình, sau đó cả người bay ra ngoài làm đổ lan can bên đường, không những thế, lan can còn vạch một dấu vết cực lớn ở trên mặt đất.
Mà cây đại đao của anh cũng vỡ vụn.
Bạch Diệc Phi không thể chống lại sức mạnh lớn như vậy.
Đây chính là cách biệt giữa cao thủ cấp 1 cùng cường giả của cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi miễn cưỡng có thể giết chết cao thủ cấp 1, nhưng không thể chống lại cường giả của cảnh giới võ thần.
"Bạch Diệc Phi!"
Long Linh Linh nhìn thấy cảnh tượng này, lo lắng hét lên.
Nhưng mà, điều khiến người ta không thể ngờ được là Bạch Diệc Phi vừa phun ra một búng máu, lại từ từ bò dậy.
Long Linh Linh sửng sốt, sau đó vô cùng mừng rỡ.
Nhưng Vương Thạch Khánh lại cau mày: "Cậu còn chưa chết?"